Việc quay chụp của bộ [Thanh Mộng] liên tục bị trì hoãn.
Đạo diễn lòng như lửa đốt, ý chí chiến đấu của những nhân viên công tác khác ít nhiều cũng bị hao mòn.
Thẩm Trĩ như không việc gì kéo váy lên, chậm rãi không hoảng hốt dán miếng giữ nhiệt cho bản thân.
“Chỉ đành điều chỉnh tiết tấu nhanh chóng tiễn bà cô kia đi thôi.” Phó đạo diễn hạ giọng khuyên lơn.
Diễn viên cho buổi chiều đã tới.
Lúc nghe thấy tiếng động, Thẩm Trĩ biểu hiện không nhanh không chậm.
Chu Ngữ Thi đang trốn trong RV để sưởi ấm, chẳng biết đã xảy ra chuyện gì, cũng chẳng quan tâm rốt cuộc là vì sao.
Sau khi chuẩn bị xong, Thẩm Trĩ mới đứng dậy, nhanh chân bước ra ngoài.
Người đến là mấy diễn viên gạo cội diễn vai thân tộc, cũng từng gặp mặt Thẩm Trĩ trong những bộ phim truyền hình trước đây.
Trên gương mặt cô lộ ra nụ cười, lướt qua các nhân viên công tác, bước qua đó đón tiếp: “Các thầy cô vất vả rồi ạ.”
“Đây chẳng phải Thẩm Trĩ sao?”
Nữ diễn viên gạo cội năm ngoái đảm nhận chức giám khảo cho hạng mục giải thưởng phim truyền hình xuất sắc nhất gỡ mắt kính lão xuống, tươi cười nói.
Trước nay Thẩm Trĩ đều thành thật đóng phim, để lại trong lòng các diễn viên gạo cội ấn tượng cực tốt.
Cô mỉm cười nhìn quanh một vòng.
Những vị tiền bối này, người nào người nấy đều có địa vị, muốn danh vọng có danh vọng.
Đối với bọn họ mà nói, muốn bóp chết một nghệ sỹ mới ra mắt dễ như trở bàn tay, cho dù có chút bệ đỡ, đó cũng chẳng qua là một chuyện tốn chút sức mà thôi.
Ý cười của Thẩm Trĩ càng sâu hơn.
“Tốt quá ạ,” Cô nói, “Cháu chờ mong được xin các vị tiền bối chỉ bảo đã lâu rồi ạ.”
Nữ diễn viên gạo cội trước kia có hợp tác, trong phim đóng vai bà nội cô trêu ghẹo: “Chúng ta thì có gì hay mà dạy cháu chứ, trước tiên nộp học phí trước cái đã.”
Mọi người bật cười, vui vẻ vô cùng.
Những chuyện liên quan tới Chu Ngữ Thi, Thẩm Trĩ không nhắc tới một lần.
Cũng chẳng cần thiết nhắc tới.
Tự nhiên mà thành, mọi người đối với tình huống này rõ ràng nhưng không nói ra.
Chu Ngữ Thi năm lần bảy lượt không xem bầu không khí, hành xử trẻ con.
Thực ra thường ngày, Thẩm Trĩ và những người xung quanh đều dung túng cho Chu Ngữ Thi.
Nhưng ngày hôm nay, cô lại chủ động mở miệng: “Ngữ Thi, em vẫn nên điều chỉnh lại trạng thái đi.”
Thái độ hiện tại với trước kia khác nhau hoàn toàn, Chu Ngữ Thi tất nhiên càng cảm thấy bất mãn.
Mấy diễn viên gạo cội chìm nổi trong vòng này đã nhiều năm, đã nhìn thấu được là tình huống gì, chỉ là đối với việc có cần lội vào trong vũng bùn hay không mà cảm thấy do dự thôi.
Vốn dĩ đoàn làm phim đã cố gắng nhượng bộ hết mức có thể, ngay lúc này bị nhiều diễn viên có danh vọng nhìn chằm chằm, cuối cùng cũng không chịu nổi áp lực.
Cuối cùng sự việc này kết thúc bằng cách Chu Ngữ Thi ồn ào một trận, khóc nức nở nói câu “Các người nhằm vào tôi” rồi bỏ đi mất.
Mọi người quay mặt nhìn nhau, ngược lại giống như trút được gánh nặng.
Dù sao ai mà không tích một bụng tức kia chứ?
Nhờ có cô ta, lịch quay ngày hôm nay tạm thời có thay đổi, sau đó hiệu suất được tăng lên rõ rệt, nhanh chóng tiến hành xong.
Lúc về đến xe, sắc mặt Thẩm Trĩ lạnh nhạt, một hơi uống cạn cả cốc nước điện giải.
Trợ lý thấy tâm trạng của cô không tốt, cho nên cũng không chen mồm vào, nên đưa khăn ướt thì đưa khăn ướt, nên đón lấy cốc thì đón cốc.
Bận tới bận lui, cuối cùng cũng đợi được Thẩm Trĩ chủ động mở miệng.
“Chị ghét nhất kiểu hòa hợp êm thấm.” Cô nói một câu không đầu không đuôi.
“Vâng.”
Trợ lý biết, lúc này đây không cần biểu đạt quan điểm, chỉ nghe là được.
Đoàn phim yếu ớt, những nhân viên công tác làm thuê và diễn viên không có nền tảng sẽ phải chịu thiệt.
Chẳng biết có bao nhiêu người không ngừng lặp đi lặp lại một việc, chỉ đơn giản là bù đắp sai lầm của người khác.
“Có những lúc hòa hợp êm thấm chẳng sao cả, nhưng bây giờ là đang làm việc mà, hơn nữa còn ảnh hưởng tới tình trạng công việc,” Thẩm Trĩ hiếm khi tháo đi vỏ bọc của vô cùng hoàn hảo của người phụ nữ, giờ phút này đây, chỉ là một người bình thưởng cảm thấy bực mình, “Không bao giờ muốn quay loại phim này nữa.”
Câu cuối cùng này, chẳng biết trợ lý đã nghe bao nhiêu lần rồi, đã có đủ bình tĩnh để nghe tái trái cho ra tai phải.
“Vậy hay là bảo chị Thải nhận bộ phim điện ảnh ạ? Chọn từ trong đống kịch bản mà anh Thẩm lấy được ấy, có anh ấy hộ tống, chắc chắn không có ai dám giày vò chị___” Trợ lý nói.
“Không được.”
Thẩm Trĩ không hề do dự một câu phản đối.
Đoàn phim có mặt Thẩm Hà, không thể nào xuất hiện tình trạng anh hộ tống cô được.
Hai người bọn họ đối đầu gay gắt, tôi chết anh sống, không làm loạn đoàn làm phim lên đã tốt lắm rồi.
“Bảo chị với Thẩm Hà đóng phim cùng nhau,” Vẻ mặt Thẩm Trĩ trở nên nặng nề, chẳng có chút ý tứ đùa giỡn nào cả, “Chẳng thà bảo chị nhảy từ đây xuống cho rồi.”
Đây là trong xe mà, nhảy xuống cũng không có việc gì đâu.
Đương nhiên lời này trợ lý không thể nào nói ra miệng được.
“Nhưng mà chẳng phải trước kia anh chị từng đóng phim cùng nhau rồi sao?”
Thẩm Trĩ chậm rãi nói: “Lúc ấy bọn chị đã kết hôn đâu.”
Cảm giác được tâm trạng của Thẩm Trĩ khôi phục được đáng kể, trợ lý cũng thả lỏng hơn, đi tới bóp vai cho cô: “Loại người như Chu Ngữ Thi giống như một pho tượng, không dễ dàng động tới được, trước kia mọi người đều nhẫn nhịn.
Hiện giờ cũng coi như là giải quyết rồi.”
Trong thế giới của người trưởng thành tràn ngập không biết làm thế nào và bất đắc dĩ.
“Cái này vẫn chưa thể gọi là giải quyết được.” Thẩm Trĩ nói.
Cô lạnh lùng móc điện thoại ra, nở nụ cười cực kì đẹp đẽ, khoảnh khắc gọi đi, nụ cười đã biến mất.
Cô biến thành người quả phụ xinh đẹp bị cuộc sống tàn phá tới mức lòng dạ trở nên tàn nhẫn độc ác.
*
Sau khi làm việc liên tục kéo dài hơn 40 tiếng đồng hồ, Thẩm Hà rơi vào giấc ngủ sâu.
Tới khi tỉnh lại, giống như người rơi vào trong biển rộng lại đứng thẳng lên, không hề rề rà mất thời gian.
Gương mặt kia mang tính thưởng thức không thể bắt bẻ, như bức tượng đá được điêu khắc tinh tế đẹp đẽ mà không hề dao động, khiến người ta không nhịn được mà muốn hỏi anh có mơ thấy cừu điện tử không.
*Câu cừu điện tử này lấy từ quyển: do androids Dream of Electric Sheep?
Mí mắt phải của trợ lý giật liên tục, quay đầu thăm dò nói: “Anh chỉ ngủ có 40 phút thôi.”
Tập Tập đã thành thói quen, bình tĩnh sử dụng thiết bị máy tính: “Không vấn đề gì.
Cậu có thể coi cậu ta thành một chiếc điện thoại VOOC, sạc pin 5 phút, gọi điện thoại hai tiếng.”
Đọc xong hết tin nhắn, trả lời mấy câu đơn giản, Thẩm Hà ngẩng đầu, thông báo cho Tập Tập: “Phải đi gặp đạo diễn Hoàng, lịch trình buổi chiều đẩy hết đi.”
“Cậu chắc chắn?” Tập Tập hỏi.
Vai diễn này có lấy được hay không còn chưa biết.
Càng huống hồ, nhìn vào cục diện trước mắt, khả năng bị mắng một trận rồi đuổi ra ngoài là rất lớn.
Hủy bỏ công việc đã nắm chắc trong tay thì tổn thất lên đến trăm phần trăm.
Hơn nữa, anh lại hớn hở quyết đoán nở nụ cười giả tạo.
Thẩm Hà không giống người trái đất.
Anh giống như sinh sống trên sao Kim.
Bởi vì những hành tinh khác nhau trong vũ trụ, cho nên trọng lực phải chịu đựng không giống nhau, cẩn thận chặt chẽ ủ mưu từ lâu, ngang ngược lỗi thời.
Anh thường làm chuyện mà người khác cần phải cân nhắc, không cần nghĩ ngợi, giống như đã đi tới bước đường cùng, chỉ còn duy nhất một con đường có thể đi.
Lúc đi vào thang máy, bên trong có rất nhiều người đang đứng.
Nơi công cộng, Tập Tập cũng không nói thêm gì nữa.
Thẩm Hà nghiêng người nhét tay vào trong túi quần, dáng vẻ không biết đang nghĩ ngợi gì nữa.
Nơi đất khách quên người, cô bé người da trắng nấp sau lưng mẹ mình, ánh mắt nhìn chằm chằm vào anh.
Anh vốn đang ngẩn người, bỗng nhiên đối diện với đôi mắt màu xanh làm kia.
Thẩm Hà nhếch miệng cười, mô phỏng theo gã hề phản diện trong phim hoạt hình DC, có chút khuynh hướng đùa giai dọa người.
May mà cô bé kia gan dạ, không hề sợ hãi, ngược lại cười ha ha.
Chẳng biết từ khi nào, trong tháng máy chỉ còn lại bọn họ.
Đến được tầng chỉ định, vệ sĩ đang đứng đợi ở ngoài hành lang.
Làm xong kiểm tra, nữ trợ lý dẫn bọn họ vào trong.
Trong căn phòng khách sạn được phủ bằng thảm lông Ba Tư, Thẩm Hà hít thở sâu một hơi, mỉm cười hít hà hương nước hoa trong căn phòng: “Hương bạch đàn.”
Anh không nhận được câu trả lời.
Nhân lúc đối phương quay lưng lại, Tập Tập rất muốn đạp anh một phát, nắm chặt lấy cơ hội móc mỉa: “E là người ta tưởng rằng cậu đang bắt chuyện đấy.”
Anh hơi nhún vai, ý là: “Không phải vậy chứ?”
Thẩm Hà nói: “Tôi là người đàn ông đã có vợ đó.”
Thời gian của Hoàng Chính Phi sắp xếp rất chặt, nếu không cũng chẳng đến nỗi khiến bọn họ đợi cả buổi chiều.
Ngoài mặt Tập Tập không hề hấn gì, nhưng trong lòng đang thầm tính toán, dự tính xem tổn thất hôm nay là bao nhiêu.
Nhưng Thẩm Hà dường như chẳng hề để bụng, chẳng hề quan tâm mà cúi đầu đọc sách.
Mãi đến khi trời gần tối, mới mơ hồ nghe thấy tiếng kéo đấy của xe lăn truyền tới.
Trời đã tối, Hoàng Chính Phi sải bước tới đi tới.
Tuổi tác ông ta không còn trẻ, nhưng đang mặc một chiếc áo cổ chữ V màu đen thời thượng, lúc nhìn thấy Thẩm Hà cũng chẳng có phản ứng gì đặc biệt.
Cũng phải.
Kiểu bạn vong niên từng đánh nhau ở phim trường như bọn họ.
Người bình thường không thể hiểu được, cũng chẳng cách nào can dự.
“Quyển sách này rất thích hợp với cậu đấy.” Đây là câu đầu tiên sau khi bọn họ gặp mặt.
Hoàng Chính Phi hất cằm lên, rất ngạo mạn ra hiệu cho quyển [Đôn Ki Hô Tê].
Thẩm Hà chậm rãi đứng dậy, dường như không quá tôn trọng, nhưng nét mặt rất ấm áp: “Bởi vì tôi giống kỵ sĩ cáu kính à?”
“Không,” Gương mặt của Hoàng Chính Phi như được mạ một lớp vàng, lạnh lùng trả lời: “Bởi vì cậu cũng là một kẻ điên có đầu óc tỉnh táo, thỉnh thoảng thần kinh không bình thường.”
Cho dù chinh chiến sa trường đa lâu như Tập Tập, cũng lộ ra vẻ mặt kì dị.
Vừa gặp mặt đã bắt đầu công kích rồi?
Quay đầu nhìn lại, thái độ bình tĩnh của Thẩm Hà không giống bình thường.
“Cái ‘cũng’ này của ông, là nói Đôn Ki Hô Tê cũng là kẻ điên,” Thẩm Hà rũ đầu xuống, nhìn chằm chằm vào hoa văn trên tấm