Hết người này tới người khác.
Thi thoảng sẽ có người tới nhà bọn họ ngủ qua đêm.
Có lúc là đồng nghiệp ở Lương Nghi hoặc Sùng Ngu, có lúc là đàn em hợp tác cùng.
Hiện nay là thời đại mới, có rất nhiều cặp vợ chồng đều chia phòng ngủ.
Cho dù Thẩm Hà và Thẩm Trĩ có phòng của riêng mình, cũng chẳng có nhiều người hoài nghi, thậm chí còn đưa ra kết luận____Đây chính là bí quyết duy trì tình cảm tốt đẹp trong nhiều năm giữa các cặp vợ chồng.
Nhưng mà trên thực tế.
Tình cảm chẳng hề có thì thì làm sao mà duy trì được?
Thẩm Hà và Thẩm Trĩ biết rõ nhưng không nói ra một chữ cũng không nhắc tới.
Mà liên quan tới Lam Kiều, theo tuổi tác tăng dần, ngăn cách giữa chị em họ dần trở nên nhạt nhòa, từ căm ghét lẫn nhau biến thành người không có cách nào trở thành xa lạ.
Nói cho cùng quan hệ máu mủ không thể chặt đứt.
Thay vì cãi cọ, xé rách mặt, chẳng bằng chung sống hòa bình với nhau cho bớt chuyện.
Đây là ăn ý giao tế giữa người trưởng thành với nhau.
Càng huống hồ, có những lúc không thể tránh khỏi việc cần sự giúp đỡ của đối phương.
Ví dụ như hiện tại.
Thẩm Trĩ lái xe đi đón Lam Kiều, Thẩm Hà nấu xong cơm tối đưa tới trước mặt Trình Duệ Y và Âu Dương Sanh.
Trình Duệ Y ngượng ngùng xin lỗi, Âu Dương Sanh vừa khóc vừa nhét đồ ăn vào miệng, tiện thể phát biểu cảm tưởng bằng giọng nói không rõ ràng: “Không ngờ cậu nấu cơm ngon như vậy…..”
“Ăn xong hãy nói chuyện.”
Sau đó bị một câu bực bội của Thẩm Hà chặn ngược về.
Nhẫn nại của anh đã bị mài mòn hết sạch, ngồi trên ghế sô pha đọc sách.
Trình Duệ Y tò mò nghe ngóng một câu, chỉ thấy Thẩm Hà kéo bìa ngoài của quyển sách lên, là một quyển tiểu thuyết nghiêm túc.
“Anh Thẩm thích đọc sách ạ?” Trình Duệ Y nói, “Hình như chị Thẩm Trĩ cũng có sở thích này.”
“Đọc không hiểu, tiện thì xem chút thôi.” Thẩm Hà nói.
Âu Dương Sanh âm thầm kiểm tra bọn họ.
Thẩm Hà nói tiếp: “Cậu ăn xong rồi à? Đưa đĩa cho tôi, tôi đi rửa.”
“Làm phiền anh ạ.” Trình Duệ Y trả lời.
Nhân lúc Thẩm Hà rời khỏi, Âu Dương Sanh tỉ mỉ nhìn Trình Duệ Y mấy lần.
Cô ấy nói: “Cậu muốn làm con nuôi của hai người họ à?”
Trình Duệ Y chẳng khách sáo với cô ấy tí nào: “Chị muốn làm dì nuôi của tôi à?”
Thằng nhãi này còn là kẻ hai mặt.
Tính hiếu chiến của Âu Dương Sanh đổ nghiêng, không thèm để ý đến cậu ta nữa.
Thẩm Trĩ lái xe tới sân bay, gọi một cuộc điện thoại mới ngã ngửa hóa ra Lam Kiều không ngồi máy bay.
Cô ta ngồi xe lửa tới, hơn nữa còn là trạm cách xa khu vực nội thành.
Thẩm Trĩ bất đắc dĩ tiếp tục lái xe qua.
Đồ đạc Lam Kiều mang theo ít hơn so với tưởng tượng, chỉ có một chiếc túi xách tay, giống như chỉ là ra ngoài dạo phố.
Thẩm Trĩ thấy tình hình không ổn, nhưng không vội lên tiếng.
Mãi tới khi lái xe lên đường cao tốc, cô mới chậm rãi mở miệng: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Chỉ với một câu nói đã chắc chắn rằng có chuyện gì đó xảy ra.
“Chẳng có gì hết.”
Lam Kiều nghiêng đầu đi, lạnh lùng không có ý định mở miệng.
Thẩm Trĩ trước giờ vốn không phải là người muốn làm tròn vai diễn người chị họ này, căn bản không có quan điểm dư thừa để quan tâm cô ta, cũng chẳng tự mua dây buộc mình nữa.
Nhưng mãi đến khi về tới cổng nhà, Thẩm Trĩ gọi một cú điện thoại cho Thẩm Hà.
Cô hỏi: “Trình Duệ Y đi chưa?” Anh nói: “Đang đợi người tới đón.” “Không có gì khó tiếp đón,” Cô nói, “Để cậu ta chạy một chuyến mất công rồi.”
Thẩm Hà không phủ nhận, nhưng thực tế thì chẳng có chút áy náy nào.
Dù sao thì người cũng chẳng phải anh mời đến.
Chẳng qua, cuộc điện thoại liên lạc này cũng chỉ là nhằm đạt được bảo hiểm.
Chịu ảnh hưởng của Thẩm Trĩ, Lam Kiều chẳng có hứng thú gì với người nổi tiếng.
Lúc vào cửa, từ đầu đến cuối Lam Kiều chẳng nhìn Trình Duệ Y và Âu Dương Sanh mấy lần.
Thẩm Trĩ tìm một phòng trống đưa Lam Kiều vào.
Trước nay Lam Kiều kiêu ngạo hơn trời, ở bên ngoài tuyệt đối không rơi một giọt nước mắt, nhưng mà hôm nay chẳng rõ là làm sao, lúc Thẩm Trĩ rót cốc hồng trà đưa vào, cô ta đã khóc không thành tiếng.
Mùi thơm của cốc trà tỏa ra bốn phía.
Thẩm Trĩ chẳng biết nói cái gì, cũng lười đi an ủi cô ta, sau khi đi ra, tự mình uống hồng trà mới nấu xong.
Trình Duệ Y nhìn thấy, nhìn chòng chọc hồi lâu, thăm dò hỏi: “Trong nhà không còn trà xanh ạ?”
“Hử?” Thẩm Trĩ ngây người.
Thấy cô không hiểu ra sao, Trình Duệ Y bổ sung thêm: “Bởi vì chẳng phải chị thích uống trà xanh hơn sao ạ?”
Thẩm Trĩ kinh ngạc, cúi đầu nhìn cốc trà, bất giác cười rộ lên: “Sao cậu biết?”
Trình Duệ Y lặng lẽ mỉm cười, sau đó nói: “Bí mật.”
Âu Dương Sanh chen mồm vào, không mặn mà gì nói: “Cái gì vậy?”
Thẩm Hà cũng vô ý ngẩng đầu lên.
“Bởi vì ở phim trường đều có hồng trà, trà hoa, trà xanh, nhưng lần nào chị Thẩm Trĩ cũng uống trà xanh.” Trình Duệ Y nói.
Thẩm Trĩ giật mình, quả thực cô thích uống trà xanh hơn.
Đinh Nghiêu Thải bảo vệ răng miệng cho cô quá mức, luôn rất cảnh giác với trà và cà phê, ở phim trường cô luôn không nhịn được giấu người đại diện uống mấy cốc.
Nhưng mà cô không ngờ tới chi tiết này sẽ bị người ta để ý tới.
“Bị cậu phát hiện rồi đó.” Thẩm Trĩ cười nói.
Âu Dương Sanh như có điều suy nghĩ, quay đầu lại khóa chặt lên người Thẩm Hà, đột nhiên hỏi: “Cậu thấy thế nào?”
Thẩm Hà đang xem điện thoại, bỗng ngẩng đầu lên, cau mày hỏi vặn: “Cái gì?”
Không đợi người khác giải thích, anh đã hiểu rõ cô ấy đang nói tới cái gì.
“Thì ra cô ấy thích uống trà xanh.” Thẩm Hà thờ ơ nói.
Nói xong lại cúi đầu xuống, tiếp tục chuyên tâm sử dụng điện thoại.
Trình Duệ Y im lặng không lên tiếng, thu hết tất thảy vào trong mắt.
Bỗng dưng Âu Dương Sanh làm lố thở dài một tiếng.
“Lại thế nào nữa?” Thẩm Hà cười nhạo cô ấy.
“Lẽ nào đây chính là tình yêu đích thực sao? Cho dù gặp phải chuyện như thế này cũng không ghen,” Âu Dương Sanh nói, “Chẳng trách tớ không kết hôn nổi.”
Âu Dương Sanh đau lòng đến cực điểm, không nhịn nổi đem toàn bộ quá trình quen nhau cho tới yêu đương với bạn gái dốc hết ra ngoài.
Thẩm Trĩ cảm thấy cạn lời, Thẩm Hà chẳng buồn quan tâm, Trình Duệ Y không thể nào ngờ tới được nhân vật trong câu chuyện không phải là “anh ấy” mà là “cô ấy”, cũng chỉ ù ù cạc cạc ngồi nghe.
Cô ấy liên tục thở dài, nhìn có vẻ giống như thực sự cảm thấy phiền não vô cùng.
Thẩm Trĩ nhìn Âu Dương Sanh, một mặt cảm thấy có chút đồng tình, mặt khác cũng cảm thấy kì quặc khó nói thành lời.
Anh không hề ghen cũng chỉ bởi vì bọn họ không phải là đôi vợ chồng thực sự.
Lần này, Thẩm Hà không ngẩng đầu lên nữa, chỉ thờ ơ nói: “Cái này thì liên quan gì tới việc kết hôn.”
*
Trong vòng làm trợ lý cho nghệ sĩ, trợ lý của Trình Duệ Y bắt buộc phải thừa nhận, Trình Duệ Y là người khó đối phó nhất trong những nghệ sĩ mà anh ta từng phục vụ.
Thường ngày thích đùa dai, buồn vui thất thường, lại thích nhất trêu chọc vào phái nữ, nghe nói hồi còn hoạt động trong nhóm đã từng liên lạc riêng với fan hâm mộ làm đủ chuyện xấu, quả thực không phải là một đứa trẻ khiến người ta bớt lo.
Nhưng một mặt khác, lại luôn khiến người ta cảm thấy đáng thương.
Tuổi nhỏ đã ra mắt làm sao nhí, thường bị người ta nói thành cây rụng tiền.
Khi gia nhập công ty đào tạo thần tượng, cần mẫn chăm chỉ rèn luyện nhiều năm như vậy nhưng lại bị hất cẳng ra khỏi nhóm nhạc chuẩn bị ra mắt.
Tuổi tác lớn rồi, mất đi cơ hội, trơ mắt nhìn giấc mộng sắp tan thành mây khói, tham gia chương trình tuyển chọn tài năng cạnh tranh khốc liệt với người ta mới đổi được ngày hôm nay.
Thế nhưng gần đây, đứa trẻ này lại thành thật đến nỗi khiến người ta sợ hãi.
Thành thật học thuộc kịch bản, thành thật ở yên trong đoàn phim, thành thật nhờ tiền bối chỉ bảo.
Tính cách thay đổi đột ngột thế này khiến người ta trở tay không kịp.
Vậy nên không thể không tăng cường đề phòng.
Từ trong nhà của tiền bối cùng đoàn phim trở ra, tâm trạng của cậu ta còn tốt hơn so với bình thường.
Trợ lý âm thầm lau mồ hôi, to gan hỏi một câu: “Có chuyện vui gì sao?”
Trình Duệ Y vừa đeo tai nghe, vừa nói: “Anh nói xem, nghệ sĩ thực sự sẽ vì tình yêu mà kết hôn không?”
Trợ lý đang nhìn đèn giao thông, thuận miệng nói: “Sẽ có.
Nghệ sĩ cũng không phải người sao? Cái đó, chẳng phải tình cảm của Thẩm Hà và Thẩm Trĩ rất tốt đấy thôi?”
Nghe tới chỗ này, dường như Trình Duệ Y càng hưng phấn hơn.
Cậu ta bấu vào lưng ghế phía trước, cúi người nói: “Tôi đang nói chính là bọn họ đấy.”
Trợ lý hơi ngẫm nghĩ, cuối