“Cô ta lại đến làm phiền cậu à? có cần tôi ra mặt không, cho dù là con gái của ân sư, nhưng mà cứ như vậy mãi sao mà nhìn được.” Tập Tập nói, rồi lấy điện thoại ra, bắt đầu lật giở danh sách liên lạc, “Không thể để cô ta được nước làm tới.”
Thế nhưng, Thẩm Hà chẳng buồn ngẩng đầu lên, nói: “Đợi thêm chút nữa.”
“Sao thế?” Tập Tập nhìn sang.
Chiếc bút xoay tròn trên tay anh, phối hợp với gương mặt mãi mãi trẻ hơn tuổi thật nhiều, lại thêm cách ăn mặc luôn nhẹ nhàng thoải mái, giống hệt như một học sinh cấp ba đang độ trăng tròn chuẩn bị thi lên đại học.
“Chị không biết trước kia Trương Thanh Nguyệt có dáng vẻ gì.” Anh nói, sau đó bất giác cười lên, “Cậy được người ta săn đón, chẳng thèm đặt ai vào trong mắt.
Nhưng mà giờ đây, tình thế tay đổi, cũng chẳng rõ tới khi nào cô ta mới ý thức được nữa.
Đúng là thú vị.”
Giả dụ nói ban nãy hãy còn hứng thú, vậy thì hiện tại Tập Tập chỉ còn lại mỗi một câu chẳng còn gì để nói.
Chị ta lạnh lùng quan sát, như có lời ám chỉ bảo anh đừng đùa dai nữa: “Cũng không phải không ai nhìn ra cô ta có đức hạnh gì chứ? Biết đâu được người ta cam tâm tình nguyện xoay mòng mòng thì sao.”
Làm sao Thẩm Hà không nghe ra được ý trong câu này.
Anh nói: “Phải không? Vậy tôi chỉ cảm thấy đáng buồn thôi.”
*
Buổi sớm của ngày kế Thẩm Trĩ mới nghe nói đến việc này.
Bốn giờ sáng cô tỉnh dậy trang điểm, lúc sắp tới năm giờ, Tôn Mộng Gia gọi điện cho cô, hỏi cô đang làm gì đó.
Thẩm Trĩ trả lời: “Có lời gì thì nói đi.”
Tôn Mộng Gia và Thẩm Trĩ chẳng phải bạn bè.
Hồi đại học ở chung một phòng kí túc, có người tham dự vào đội ngũ của Tôn Mộng Gia, có người cảm thấy cô ta quá bợ đỡ.
Thẩm Trĩ chẳng đứng về bên nào.
Bọn họ là bạn cùng phòng, nhưng không chơi cùng nhau, nhưng cũng chẳng có gì không hợp.
Lúc tốt nghiệp cùng nhau uống rượu, khi mọi người đang nổi hứng, Tôn Mộng Gia đang bò sấp trên bồn cầu nôn mửa.
Xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, Thẩm Trĩ đưa cho cô ta một chiếc khăn tay.
Bỗng Tôn Mộng Gia túm lấy tay cô.
Bị cánh tay dính đầy chất bẩn vừa nôn ra nắm chặt lấy, Thẩm Trĩ giật mình, nhưng không hề có ý hất tay ra.
Cô tiếp tục thì thầm nói: “Vẫn còn khó chịu lắm sao?”
Sau lưng vang lên giọng nói của người khác: “Lớp trưởng, cậu không quay về à?”
“Tôn Mộng Gia vẫn hơi khó chịu.” Ngay sau đó là câu trả lời của cô.
“Nghỉ ngơi một chút đã đỡ rồi chứ?”
“Cậu đi trước đi, uống say khó chịu lắm.”
“Vậy được.
Cậu mau tới nhé lớp trưởng.
Phùng Bân sắp múa bụng rồi.”
“Ha ha ha, thật à?”
Hình như Tôn Mộng Gia còn trôi nổi trong ảo giác.
Thẩm Trĩ đỡ cô ta dậy, ngồi trên nắp bồn cầu.
Nghỉ ngơi được một lát, chút ý thức của Tôn Mộng Gia được tìm về.
Mấy lần cô ta suýt nữa cắn vào đầu lưỡi: “Bọn họ đều cảm thấy tôi quá thực tế, quá tỉnh táo, thực ra bọn họ đều nhầm hết rồi.
Chỉ vì tôi thích nằm mơ, cho nên mới thế này.”
“Ừ.” Thẩm Trĩ rất kiên nhẫn, “Có muốn uống chút nước ấm không?”
Tôn Mộng Gia nói: “Thực ra người tỉnh táo nhất là cậu.”
Bàn tay đang giúp cô ta lau mặt bỗng ngừng lại, vẻ mặt của Thẩm Trĩ chẳng có chút thay đổi gì, cô yên lặng chờ đợi một lúc lâu, mới nói: “Có muốn uống thuốc giải rượu không?”
Ở chuyện này, có lẽ người bị vạch trần kia không còn nhớ nữa, nhưng mà chẳng hiểu sao, thi thoảng Tôn Mộng Gia sẽ nhớ về nó.
Vì vậy, lúc điện thoại gọi cho Thẩm Trĩ được kết nối, nói thật thì trong lòng cô ta có chút ác ý.
Chẳng qua, khoảng khắc Thẩm Trĩ nhận điện thoại kia, mọi thứ đã tan biến hết rồi.
___Cô ấy sẽ không dao động chứ.
Cho dù biết được chồng mình với một nữ diễn viên từng nổi tiếng qua lại thân thiết, Thẩm Trĩ sẽ không sản sinh ra bất cứ xúc động nào.
Chẳng phải Thẩm Trĩ là loại người đó sao?
Rất khó tưởng tượng trong mối quan hệ hôn nhân cô ấy có suy nghĩ như thế nào.
Chuyện kết hôn, là từ đã từng khiến Tôn Mộng Gia tổn thương sâu sắc, cũng sẽ gây ra tổn tương như vậy cho Thẩm Trĩ sao?
Nhưng lại nghe thấy Thẩm Trĩ nói: “Như vậy à, thế thì anh ta cũng khá chu đáo đấy.”
Ba từ “Như vậy à” giống như gõ trống, gõ vang từng nhịp một.
Thẩm Trĩ chỉ nói “Như vậy à”, đối với cô mà nói trình độ chỉ là “Như vậy à” mà thôi.
Như vậy à, như vậy à.
Tôn Mộng Gia cúp điện thoại trong vòng xoáy của ba chữ “Như vậy à”.
Lúc này đây, Thẩm Trĩ đã thay xong quần áo quay phim, mái tóc giả được chải thành kiểu tóc đoan trang, lớp trang điểm cũng sắp hoàn thành rồi.
Cô yên lặng ngồi nơi đó.
Có một khoảnh khắc, cả người giống như phủ đầy cát bụi.
Nhưng mà trong chớp mắt, khi đứng dậy, cô lại có thể tươi cười rạng rỡ trả lời nhân viên công tác: “Qua đó ngay đây.”
Nhật kí trò chuyện với Thẩm Hà dừng lại ở lần đó.
Sau cuộc trò chuyện không khói thuốc ấy, vì mỗi người đều bận rộn, vậy nên bỏ đấy cho xong.
Câu cuối cùng mà cô nói là “Rốt cuộc anh có hiểu không hả”.
Sau đó cách ít nhất mười năm phút anh mới trả lời: “Tôi biết rồi.”
Căn bản anh chẳng biết cái mẹ gì sất.
Thẩm Trĩ nghĩ, đây chẳng phải là cái gì cũng không biết sao?
Trong một cảnh, sau khi đạo diễn hô “Action”, biểu diễn của cô có thể nói là trên cả tuyệt vời, diễn đến độ đẹp đẽ trọn vẹn, đến mức độ đủ để những người có mặt ở hiện trường liên tục tán thưởng.
Trạng thái sau đó của cô đều rất tốt.
Đinh Nghiêu Thải tới thăm phim trường, hếch hàm sai khiến tất cả những người lười biếng chăm chỉ lên, toàn bộ đều xoay quanh chăm nom Thẩm Trĩ.
Ý đồ của chị ta là cưng chiều Thẩm Trĩ giống như công chúa, nhưng chẳng hiểu tại sao Thẩm Trĩ lại cảm thấy, bản thân chẳng khác nào em cún đắt đỏ trong cửa hàng thú cưng cả.
“Không cần khẩn trương như thế đâu.” Cô nói.
“Sắp đóng máy rồi,” Đinh Nghiêu Thải nói, “Ngay sau đó phải chuẩn bị cho bộ phim tiếp theo, sao lại không khẩn trương cho được?”
Nghệ sĩ là sản phẩm thương mại.
Nghe thấy những lời không hề nể mặt này, Thẩm Trĩ lại cảm thấy yên tâm.
Đóng máy còn sớm hơn so với tưởng tượng.
Mãi đến khi những người xung quanh nhắc tới, Thẩm Trĩ mới ý thức được, thì ra sắp đến ngày Tết truyền thống.
Video chúc Tết hàng năm đều được quay từ sớm, đại khái từ tháng mười tháng mười một đã chuẩn bị xong xuôi hết.
Bố mẹ Thẩm Trĩ theo đạo Kito, cho nên không đón năm mới, Thẩm Trĩ lại không gần gũi với cô dượng, cũng chẳng nhất thiết phải quay về.
Tình hình của Thẩm Hà so với cô chẳng khác là bao.
Vậy nên chẳng quan tâm mấy đến quãng thời gian này.
Rời khỏi đoàn phim, giống hệt như rời khỏi một thế giới.
Thẩm Trĩ nghịch điện thoại, khi chuông điện thoại vang lên, cô bị dọa giật nảy lên.
Đinh Nghiêu Thải ngồi bên ghế phụ lái liếc cô một cái.
Chỉ thấy vẻ mặt Thẩm Trĩ bỗng nhiên trở nên kì quặc.
Cô do dự mấy giây mới nhận điện thoại.
Thẩm Trĩ cười như không nghe điện thoại, thi thoảng bật ra một hai âm tiết đơn coi như trả lời.
Sau khi cúp điện thoại, cô dường như thở phào ra một hơi, lại giống như uống say, ngã vật lên trên ghế.
“Sao thế?” Đinh Nghiêu Thải hỏi.
“Meo~” Cô học theo tiếng mèo kêu.
“Chị phải tới Kim Sơn cũ thăm người thân, năm nay em cũng ở lại đây đón năm mới?” bộ phận mà Đinh Nghiêu Thải chưa nói là “Với Thẩm Hà người nào đón năm mới trong phòng người nấy.”
Rất lâu Thẩm Trĩ không lên tiếng.
Cuối cùng mới nói: “Sẽ ở lại, nhưng có lẽ sẽ không ở nhà.”
“Tại sao?”
“Bố mẹ em về rồi.” Cô nói.
Tuy không phải quay về đón năm mới.
*
Lúc ăn cơm trộn gọi bên ngoài vê, xé mở đôi đũa dùng một lần Thẩm Hà nói: “Tôi có thể đi cùng cô.”
Thẩm Trĩ ngồi đối diện hơi khựng lại, nửa tin nửa ngờ hỏi: “Anh nghiêm túc