Khi Thẩm Hà tới bệnh viện, bước trên lối đi riêng lên lầu vào phòng VIP.
Trương Giang Nam đã nghỉ ngơi rồi, sư mẫu và Trương Thanh Nguyệt cũng ở đây.
Anh bước tới, chào hỏi mọi người, sau đó tìm hiểu tình hình với bác sỹ.
“Đã không sao rồi.” Sư mẫu nói.
Thẩm Hà gật đầu, nhẹ nhàng trả lời: “Vậy thì tốt.”
Anh đề nghị mọi người đi nghỉ ngơi trước, những việc còn lại thì để anh và trợ lý của thầy lo liệu.
Nhưng sư mẫu kiên quyết lắc đầu: “Lúc này đây làm sao có thể yên tâm được chứ? Ở bên cạnh ông ấy mới khiến cô yên tâm nghỉ ngơi được.”
Thẩm Hà nghĩ ngợi, bất chợt cảm thấy cũng không phải không thể hiểu được.
Cuối cùng, anh nói: “Vậy đàn chị về trước đi.”
Đến lúc này, Trương Thanh Nguyệt cũng nói: “Không cần đâu.
Mẹ ơi ít nhất thì cũng phải ăn chút gì chứ.” Nói xong xoay người ra ngoài.
Sư mẫu lo lắng không yên, cuối cùng vẫn nắm lấy tay Thẩm Hà.
“Tiểu Thẩm, hay là cậu đi theo đi.
Gần đây Thanh Nguyệt gặp phải một số chuyện, lúc này vốn đã phiền não không thôi, lỡ như chứng trầm cảm lại tái phát….”
“Mẹ.” Trương Thanh Nguyệt thả chậm bước chân, lúc này quay đầu lại, khẽ khàng ngăn không cho mẹ mình nói tiếp nữa.
“Cô không cần quá lo lắng đâu.
Mọi người đều biết rồi, ngày mai Thẩm Trĩ cũng sẽ qua đây.
Thầy Trương sẽ không sao cả.” Thẩm Hà nói, “Em ra ngoài rồi vào ngay.”
Anh không chú ý tới ánh mắt chớp nháy của Trương Thanh Nguyệt.
Cô ta thở dài nói: “Cảm ơn cậu.”
Thẩm Hà đã biến mất sau cánh cửa phòng bệnh.
Đã từng trong vườn trường đại học, nghe nói Trương Thanh Nguyệt tới rồi, những nam sinh đến vây xem như ong vỡ tổ, đông nghìn nghịt.
Lúc ấy, Thẩm Hà không phải một người trong số họ.
Cũng không phải anh cao sang hơn người khác, chỉ là động một cái bị thông báo phê bình, dựa vào thiên vị của thầy cô mới không bị đúp, hàng ngày đã quen với việc đi con đường của riêng mình.
Khi bạn cùng lớp nói rằng ai có thể hẹn được Trương Thanh Nguyệt thì người nào đó sẽ làm bài tập giúp, anh chẳng nghĩ ngợi đã đồng ý rồi.
Rất nhiều người đang chờ đợi anh thất bại quay về, quả thực Trương Thanh Nguyệt cũng đã từ chối rất nhiều lần.
Nhưng rốt cuộc Thẩm Hà cũng chẳng phải người bình thường, việc mà anh chắc chắn phải làm thì rất khó thay đổi.
Cuối cùng, Trương Thanh Nguyệt mang theo nụ cười hơn người đồng ý.
Sau đó, phát hiện anh mời cô ta tới nhà ăn trong trường thì phẫn nộ rời khỏi.
Nếu như cứ phải truy cứu tới cùng, Thẩm Hà cũng chẳng làm sai cái gì, Trương Thanh Nguyệt ghét bỏ nhà ăn của học viện điện ảnh không đủ đẳng cấp cũng chẳng có gì sai.
Cô ta phất ống tay áo trở về quỹ đạo sinh hoạt thường ngày, anh vứt hết mọi thứ ra sau đầu, bài tập cuối kì chẳng cần vất vả cũng lấy được hạng ưu.
Chuyện này nên kết thúc viên mãn ở đây.
Chỉ đáng tiếc rằng lòng người là thứ khó nắm bắt nhất trên thế giới này.
Ngay lúc này đây, Trương Thanh Nguyệt đuổi theo ra ngoài.
Tiếng thở dài của cô ta hòa vào trong gió, Thẩm Hà đang gửi địa chỉ bãi đậu xe cho người đại diện.
Trong việc quan tâm đến người khác này, chẳng phải là sở trường của anh, nhất là quan tâm đến phụ nữ.
Vậy nên im lặng nửa ngày, cuối cùng chẳng nói ra được câu gì hết.
Hành lang trống trải rất yên ắng, có lẽ là ảnh hưởng bởi bầu không khí, bỗng Trương Thanh Nguyệt mở miệng.
Cô ta nói: “Thẩm Hà, cậu sẽ để ý chuyện tôi liên lụy cậu không?”
Có vài giây, Thẩm Hà cảm thấy khó hiểu.
Anh nói sự thật: “Cô không liên lụy nổi tôi.”
Vậm mệnh của bọn họ cũng chẳng liên kết với nhau.
Nghe thấy câu này, ánh nước trong mắt Trương Thanh Nguyệt dần sáng rực lên.
Mà giờ phút này lại xảy ra động đất.
Mặt đất rung lắc, Thẩm Hà giật mình, vô thức làm ra phản ứng.
Mà Trương Thanh Nguyệt ngăn cản hết mọi thứ.
Cô ta hét lên, run rẩy lao thẳng vào trong lòng Thẩm Hà.
Không kịp làm rõ tình hình, Thẩm Hà giơ tay lên.
Hồi diễn tập phòng chống thiên tai làm thế nào ấy nhỉ, anh muốn đi về phía vị trí tránh nạn, mà Trương Thanh Nguyệt đã mềm nhũn chân, sống chết ôm chặt lấy không cho anh đi.
Trong giây phút quan trọng, Thẩm Hà đành phải vứt bỏ lịch sự: “Trương Thanh Nguyệt?”
Trương Thanh Nguyệt không chịu nhúc nhích.
Anh căng thẳng xoay người, chỉ có thể túm lấy cổ áo sau gáy cô ta một cách thô bạo, kéo cô gái sức trói gà không chặt đến bên tường.
Nhưng rung lắc của trận động đất này không mãnh liệt cho lắm, thậm chí đã ngừng lại.
Loa phát thanh ổn định cảm xúc của mọi người vang lên.
Thẩm Hà ngẩng đầu.
Ngay lúc ấy, anh nghe thấy tạch tạch vang lên.
*
Thực sự mà chết ở chỗ này____Là chuyện không thể nào.
Thẩm Trĩ nhớ lại kiến thức trong sổ tay cấp cứu, dựa sát vào thang máy cong gối xuống, nói với bản thân mình cần phải bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh.
Trong khoang thang máy không ngừng chấn động, Thẩm Trĩ chống cự lại khủng hoảng trong im lặng.
Thời gian bị kéo dài đến vô hạn, rất nhiều mảnh vỡ của ký ức ập đến.
Ví dụ như hồi nhỏ tiễn bố mẹ tới sân bay, lần nào cô cũng sẽ khóc, nhưng chẳng rõ là bắt đầu từ khi nào, cảm giác này biến mất không dấu vết.
Cho dù đau khổ, cũng chỉ là đau đớn mờ nhạt từ trong tim truyền tới.
Hay ví dụ như Lam Kiều cướp đồ của cô.
Đương nhiên, cô cũng sẽ cướp đồ của Lam Kiều.
Từ cấp hai đến cấp ba.
Mỗi một chàng trai mà Lam Kiều thích đều sẽ chạy đến tỏ tình với Thẩm Trĩ, sau đó bị từ chối.
Chẳng có ai là ngoại lệ.
Cô còn nhớ tới chuyện trong giới diễn xuất.
Ví dụ như ai yêu cầu đoàn phim thêm cảnh mà cắt bớt cảnh phim của cô, ví dụ như ai mua bài marketing phỉ báng cô, ví dụ như ai ném cho cô cành ô liu nhắc tới việc lên giường là đổi được tài nguyên.
Thâm Trĩ không ngừng hít thở sâu.
Đến cuối cùng, nhịp tim cuối cùng cũng chậm lại.
Cô đá bay bất an ra ngoài.
Mà rung lắc cũng ngừng lại trong lúc ấy.
Cửa thang máy kịp thời mở ra, Thẩm Trĩ bước ra ngoài, nhìn quanh một vòng, toàn bộ đều là người qua người lại vội vàng.
Khi điện thoại vang lên lần nữa, cô nhận máy, là Tiểu Thu.
Trợ lý của cô nói: “Chị, chị không sao chứ? Động đất rồi, may mà không nghiêm trọng lắm, tiếp theo đây cần phải cẩn thận đó ạ.”
Thẩm Trĩ nói: “Chị không sao.”
“Chị,” Giọng nói của trợ lý bỗng chững lại, tiếp tục nói, “Là thế này ạ.
Bây giờ em tới đón chị, có khả năng chị phải tới công ty một chuyến.
Giờ chị gửi địa chỉ cho em, có được không ạ?”
Thẩm Trĩ nói: “Chị biết rồi.”
Cô định rút một điếu thuốc, nhưng trên tay không có thứ gì.
Càng huống hồ, cô vẫn còn nhớ mình đã cai thuốc rồi.
Bởi vì động đất là chuyện thường xuyên xảy ra, cho dù thiên tai không diễn ra trên diện rộng, nhưng mà giao thông cũng chịu ảnh hưởng nhất định.
Thẩm Trĩ tốn thời gian rất lâu.
Cô về nhà tắm gội, thay quần áo, sau đó đợi kiểm soát giao thông kết thúc mới di chuyển.
Mãi tới nửa đêm, cô mới đặt chân tới công ty.
Công ty giống như bọn họ, khu vực văn phòng làm việc thâu đêm cũng chẳng có gì lạ.
Vì ban ngày xảy ra sự cố đột ngột, có thể thấy lối đi phòng cháy đã được dọn dẹp ra ngoài.
Bọn họ bước vào thang máy đi lên lầu.
Trên đường đi, vẻ mặt của trợ lý như bị mây đen che kín.
Trước khi bước vào công ty càng không thể khống chế nổi, cô ấy vừa đẩy cửa giúp cô vừa dặn dò: “Chị Thải nói rồi, trước khi chị ấy quay về chị không được đáp ứng bất cứ điều gì, cho dù bọn họ đề xuất điều kiện gì cũng tuyệt đối không thể đồng ý___”
Đáy lòng Thẩm Trĩ nặng nề.
Cô biết chẳng có việc gì tốt lành, nhưng không biết rõ đã tệ hại tới bước nào.
Giả dụ như giây phút đầu tiên bước vào cánh cửa thứ nhất, Thẩm Trĩ còn nơm nớp không yên, vậy thì đi tới cánh cửa cuối cùng, cô đã bình tĩnh đi nhiều.
Đối diện với hai vị cao tầng và thư kí ngày thường khó gặp được, Thẩm Trĩ biết, chuyện này nhất định đã hỏng bét rồi.
Mùi táo thối rữa ập tới, cô lộ ra nụ cười điềm đạm: “Các vị tìm tôi?”
“Thẩm Trĩ tới rồi, ngồi đi.
Đóng máy rồi chứ?”
Giọng điệu bề trên với vãn bối này khiến người ta rất khó chịu.
Thẩm Trĩ không trả lời vấn đề ấy, cô cởi áo khoác ra, ngồi xuống, dưới chiếc chân váy là hai chân thon nhỏ: “Nói đi, có chuyện gì?”
Lần trước giáp mặt