Sau này, bọn họ đều trở thành nhân vật của công chúng.
Nhưng câu chuyện cũ xảy ra khi bọn họ chưa thành danh chưa từng bị tiết lộ ra ngoài.
Điều này cũng là thứ mà bọn họ hi vọng.
Bởi vì một đêm đó, bọn họ đều quá nhếch nhác.
Công việc của diễn viên là biểu diễn.
Tính chất đặc thù của công việc yêu cầu bọn họ phải thể hiện ra một mặt xinh đẹp rực rỡ nhất của mình.
Tốt nhất là bất cứ lúc nào.
*
Đêm đó, cô kêu gào “Đau chết tôi rồi” , thò tay ra đánh anh.
Anh nhượng bộ một cách khác thường, yên lặng không tiếng động, trong nhẫn nại mang theo chút ngoan ngoãn, chỉ nhân lúc cô không phòng bị để tiếp tục.
Bọn họ chia sẻ với nhau lần đầu tiên chân thật nhất của bản thân mình.
Cho dù ban đầu có chút thảm khốc, nhưng sau đó cũng coi như tạm chấp nhận được, là hai tay mơ chưa có kinh nghiệm gì, làm đầy đủ các bước cũng miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn.
Sau khi ga giường bị làm bẩn, Thẩm Hà phủ chiếc chăn lên, định vội vàng đi vào giấc ngủ.
Không biết Thẩm Trĩ lấy đâu ra sức lực, dùng chân đá anh một cái, kiên trì yêu cầu anh cầm quần áo tới đắp.
“Tự mình đi.” Anh lật mặt không nhận người.
“Không động nổi.” Cô lạnh như sương giá.
Lại lẩm bẩm thêm vài câu, một phen khó chịu, cuối cùng vẫn là Thẩm Hà thỏa hiệp, đi lấy áo khoác quấn chặt lấy Thẩm Trĩ.
Sau khi kéo xuống cô mới nói: “Tôi muốn đắp của tôi, không phải của cậu___”
Anh đã ngủ mất rồi.
Cô chỉ có thể tạm bợ một chút.
Ngày thứ hai trời còn chưa sáng, cô đã bị tiếng thu dọn của anh làm tỉnh giấc.
Thẩm Hà dậy rồi, nhưng Thẩm Trĩ vẫn đang ngủ rất ngon, lúc bị làm ồn gương mặt tràn đầy bực bội.
“Cậu làm gì đấy?” Cô hỏi.
Anh trả lời: “Quay về có tiết thực hành buổi sáng.”
Cô cảm giác như anh đang cố ý.
Gần như Thẩm Trĩ muốn mắng to một trận, nhưng Thẩm Hà chỉ yên lặng nhìn chằm chằm cô một lúc.
Cuối cùng, anh giơ tay sửa sang lại tóc mái rối tung trước trán giúp cô, mà cô cũng vì vậy yên lặng chốc lát.
“Đi đây.” Thẩm Hà nói.
“Đợi đã.” Thẩm Trĩ nói, “Tôi cũng đi, thực hành buổi sáng.”
Anh cũng chẳng có cảm tưởng gì khác, chỉ dừng bước lại kiên nhẫn đứng ở cửa đợi cô mặc quần áo chỉnh tề ra ngoài.
Tuyết rơi trọn một đêm.
bãi đậu xe gần đây không nhìn thấy bóng người, vạn vật tĩnh mịch, đâu đâu cũng là một mảnh trắng xóa.
Bọn họ cẩn thận từng li từng tí đi về phía trước, Thẩm Trĩ đứng không vững, trượt chân ngã xuống đất.
May mà bên dưới toàn là tuyết, xốp xốp mềm mềm, cũng không quá đau đớn.
Thẩm Hà chậm rãi bước tới, anh cúi đầu, giơ tay từ trên cao xuống.
Cô nắm lấy tay anh.
Không hề do dự, kéo giật anh ngã xuống.
Hai người nằm trên nền tuyết thoáng đãng, đêm bình an đã trôi qua, nhưng chẳng ai chúc đối phương giáng sinh vui vẻ.
*
Hai người không quá thân quen, lại là đôi oan gia vì sai lầm ngẫu nhiên mà xảy ra quan hệ xác thịt, xong việc khó tránh được có chút xấu hổ.
Nhưng những người xung quanhd dều đang nhìn, lại hiểu lòng không nói ra, bọn họ nhớ lại phương thức chung đụng với nhau trước kia, cố gắng mô phỏng___Kiểu như chúng tôi rất biết diễn kịch.
Bọn họ kết thúc như vậy đấy.
___Trong cuộc diễn xuất này.
Những ngày tháng cuối cùng thời đại học trở nên vội vã, mọi người đều ngựa không ngừng vó chuẩn bị cho tương lai.
Sức lực dư thừa tiêu xài không hết, Thẩm Trĩ cũng nghe từng nghe Tôn Mộng Gia nhắc tới việc Thẩm Hà đã vào đoàn phim điện ảnh.
Bộ phim tốt nghiệp, Thẩm Trĩ dựa vào vai phụ kia mà vượt qua được.
Lễ mừng tốt nghiệp, bọn họ không chụp bức ảnh ném mũ lên trời.
Sau đó, Thẩm Trĩ không quay về.
Cô và dượng dẫn theo em họ đại giá quang lâm.
Em họ của Thẩm Trĩ, Lam Kiều nhỏ hơn cô hai tháng, thi vào một trường đại học cùng thành phố.
Nhưng bốn năm đại học, sô lần bọn họ giao lưu với nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Chỉ nghe nói cô ta tham gia vào cuộc thi công chức, sau đó thì thực tập ở một ngân hàng nào đó.
Lúc dượng nói tới những thứ này, luôn khó tránh được hai câu dài dòng, lăn lộn trong giới giải trí không có tiền đồ, không có tương lai, không ra gì, vẫn nên về nhà sớm mới tốt.
Thẩm Trĩ đội chiếc mũ lưỡi vịt theo bọn họ dạo quanh công viên, tác phẩm mà cô tham gia diễn xuất đã được phát sóng, tuy nói không phải diễn vai chính, nhưng cũng có mấy người nhận ra cô.
Buổi tối đi ăn cơm, Lam Kiều gọi thêm bạn trai cô ta tới.
Anh chàng này chính là đàn anh mà cô và dượng cô ước gì khoe khoang cho cả thế giới biết đây chính là con rể tương lai của bọn họ.
Anh ta làm việc ở đài truyền hình, tướng tá đoan chính, đầu tóc ngăn nắp gọn gàng, nói chuyện rõ ràng ấm áp, chẳng trách Lam Kiều kiêu ngạo như vậy.
Thẩm Trĩ biết Lam Kiều không ưa gì mình, nhưng cô cũng không quá thích Lam Kiều.
Chẳng qua Lam Kiều thích treo mọi thứ lên trên mặt, mà cô ngấm ngầm mà thôi.
Quãng thời gian dài sống nhờ nhà người khác khiến cô sớm học được cách nhẫn nại.
Bữa cơm nãy cũng coi như bình yên vô sự.
*
Giả dụ nói sự nghiệp diễn xuất là một cuộc đua ma ra tông, vậy thì Thẩm Trĩ cũng được coi là người chạy khởi động phát huy khá tốt.
Công ty của Thẩm Trĩ là Lương Nghi.
Lúc đó quả thực Lương Nghi đối xử với cô không coi là xấu, yêu cầu đối với cô cũng chỉ cần cô chăm chỉ, thật thà, nghe theo sắp xếp là được.
Liên quan đến chuyện chuyển biến từ người vô hình sang “người có chút danh tiếng” , Thẩm Trĩ không cảm thấy khó thích ứng.
Cô tự nhận mình là một người chẳng có gì đặc biệt, tính cách cũng coi như ôn hòa, tuân thủ giới hạn đạo đức, không có thói quen xấu nào, cho nên cần nào cái gì thì làm cái đó.
Thẩm Trĩ chẳng có hi vọng xa xỉ rằng mình sẽ cực kì nổi tiếng, nhưng muốn cả đời ăn miếng cơm này, tốt nhất vẫn nên thả lỏng một chút.
Nghĩ tới nghĩ lui, thành danh vẫn là con đường tắt để hướng tới cuộc sống lý tưởng.
Thi thoảng Âu Dương Sanh sẽ hẹn cô ra ngoài, hai người trò chuyện trong nhà hàng.
Âu Dương Sanh lúc được lúc không nói chuyện với cô, Thẩm Trĩ đang tìm thịt tôm trong đĩa salad.
Bỗng nhiên, Âu Dương Sanh nhìn cô: “Cậu có lúc nào không kìm lòng được không?
Thẩm Trĩ trả lời: “Đương nhiên.”
“Thực ra cậu không coi tớ là bạn đúng không?”
Thẩm Trĩ chẳng hoang mang trả lời: “Mọi người đều là bạn của tớ.”
Cô chẳng mấy khi để ý đến mối quan hệ giữa người với người.
Dù sao cũng không ngừng có người tới gần, cô không cần thiết phải bận tâm.
May mà Âu Dương Sanh không để ý đến chi tiết nhỏ nhặt, chỉ cười dựa lưng ra sau.
Lúc sắp rời khỏi, cô ta hỏi cô gần đây có chuyện phiền lòng không.
Thẩm Trĩ im lặng