Thời tiết nóng nực như thế này thì đào đâu ra ông già Nô-en kia chứ.
Nằm sóng vai với Thẩm Hà trên một chiếc giường, Thẩm Trĩ ngẫm nghĩ từ tận đáy lòng như vậy.
Chiếc màn màu trắng rũ xuống, xung quanh tràn ngập mùi hương muỗi, bỗng Thẩm Hà mở lời: “Chúng ta kể chuyện đi.”
Thẩm Trĩ nghiêng đầu qua, nghi ngờ nhìn anh một cái, rồi lại quay đầu về, tiếp tục nằm thẳng.
Cô không nói chuyện, thế nên Thẩm Hà bắt đầu trước.
“Hồi học cấp ba tôi không có tiền để nộp tiền ăn, cho nên buổi trưa luôn ngồi xổm trước cửa nhà ăn của trường.” Anh vừa nói vừa di chuyển ánh mắt, hệt như đang lo lắng bỗng một lúc nào đó có một ông già Nô-en màu đỏ thình lình nhảy ra, “Ngồi đó chẳng đến hai ngày, hiệu trưởng đã gọi tôi tới nhà thầy ấy ăn cơm.
Ông ấy là một người đàn ông độc thân, làm đồ ăn ngon lắm.
Thế nên lúc ấy tôi đã nghĩ, sau này nhất định phải học cách nấu cơm mới được.”
Nhớ tới hương vị món ăn mà Thẩm Hà làm, Thẩm Trĩ bất chợt cười rộ lên: “Vậy thì anh khá thực tế đó chứ.”
“Phải đó, tới lượt em rồi.”
Thẩm Trĩ nghĩ ngợi, hờ hững bắt đầu nói: “Hồi trước khi còn đi học, thường xuyên có cậu trai gọi tôi ra sau tòa nhà dạy học để tỏ tình, ban tự nhiên xã hội đều có.
Quá nhiều lần, sau đó đã trở thành truyền thống, mọi người đều gọi bức tường đằng sau ấy là “Tường Thẩm Trĩ.”
Chẳng rõ vì sao, Thẩm Hà yên lặng một hồi, sau đó mới nói: “Em từng đồng ý với ai sao?”
“Cái gì mà đông ý với ai?”
“Thì là tỏ tình ấy.” Anh nói, “Em chưa yêu đương với ai à?”
Thẩm Trĩ cười lên, lắc đầu với biên độ nhỏ.
“Làm sao có thể, anh chẳng hiểu gì cả.” Cô nói.
Thẩm Hà chống nửa người dậy: “Vậy xin em chỉ bảo.”
“Người tỏ tình với tôi quá nhiều, cho nên đồng ý với ai cũng không ổn.
Anh hiểu không? Tôi chỉ muốn yên ổn học cho xong, dùng thành tích kém cỏi không nỡ nhìn của tôi để lên đại học.” Nói mãi, Thẩm Trĩ bỗng cực kì sát phong cảnh nhắc tới một người khác, “Trước kia đàn chị Trương chắc cũng nghĩ như vậy đó.”
Cái tên này xuất hiện, Thẩm Hà khẽ cười mỉa, sau đó lại nằm xuống, bất lực nói: “Trong những lúc như thế này đừng nhắc tới Trương Thanh Nguyệt nữa đi.
Tôi sợ cô ta thật đấy.”
Cô khẽ cười, chẳng rõ tiến vào mộng đẹp từ khi nào.
Người bản địa thức dậy khá sớm, trời vẫn còn mịt mùng đã nghe thấy tiếng động.
Khi Thẩm Trĩ tỉnh lại, không ngoại dự kiến Thẩm Hà đã thức dậy từ lâu rồi.
Mưa vẫn chưa tạnh.
Xuyên qua màn mưa, cô thấy anh đang cầm ô, đứng bên cạnh một gốc cây trong vườn.
Thẩm Trĩ đang mắt nhắm mắt mờ định xuống giường, thế nhưng vừa thò chân xuống thử đã bị dọa nảy mình.
Trên nền đất toàn là nước.
Mực nước không tích là sâu.
Chiếc đĩa hương muỗi đang trôi nổi trên mặt nước.
Thẩm Trĩ chống người dậy, ngẩn ngơ một hồi, không kìm nén được gọi tên Thẩm Hà: “Thẩm Hà____”
Anh đi từ bên ngoài vào, ống quần đã ướt sạch, chỉ còn lại gương mặt khô khốc như lúc ban đầu.
“Em dậy rồi à,” Anh nói, “Tôi phải đi chuẩn bị quay rồi….”
Thẩm Trĩ nói: “Đây là có chuyện gì….”
Cô gần như sắp khóc luôn rồi.
“Mùa mưa mà.” Anh cũng rất bất lực.
Thế nhưng, ngay lập tức, Thẩm Hà nói thêm: “Bên ngoài có con cóc đó, muốn xem không?”
“Đi ra, không muốn.” Sau đó bị Thẩm Trĩ dứt khoát từ chối.
Anh phụt cười.
Thẩm Trĩ rầu rĩ vấn tóc lên, nói: “Tôi đi tìm Tiểu Thu.”
Chẳng rõ Thẩm Hà kiếm được đôi ủng đi mưa ở chỗ nào, anh ngồi bên giường đeo cho Thẩm Trĩ.
Bọn họ đi ra ngoài, xuất hiện trong tầm mắt là một vùng nước mênh mông trắng xóa, hệt như được phủ một lớp thủy ngân.
Côn trùng trong vùng nước đọng, nền đất trở nên mềm nhão, hạt mữa tí tách rơi trên phiến lá.
Chiếc váy ngủ của Thẩm Trĩ bị làm bẩn, cô vừa đi vừa oán thán: “Chẳng phải mùa hè đã kết thúc rồi sao? Sao Việt Nam vẫn còn đổ nhiều mưa vậy?”
Thẩm Hà đi chậm lại đợi cô, rồi nghiêm túc trả lời: “Có lẽ liên quan đến vấn đề trái đất nóng lên.”
Bọn họ bước đi trên con đường sình lầy bùn đất trong không khí tràn ngập mùi nước mưa.
*
Thẩm Trĩ về nước sớm hơn Thẩm Hà.
Thời gian cô thẩn thơ ở Việt Nam không dài lắm, nói cho cùng thì còn phải chuẩn bị các hạng mục công việc liên quan trước khi vào đoàn phim [Chẳng lương thiện chút nào].
Đinh Nghiêu Thải đích thân lái xe đưa cô về nhà, trước lối đậu xe đang sửa sang lại hệ thống phòng cháy, cô bất đắc dĩ phải xuống xe ngay ngoài cổng.
Thế nhưng, chưa kịp đóng cửa xe, thì đã nghe thấy tiếng tách tách vang lên.
Thẩm Trĩ chẳng buồn quay đầu, theo phản xạ xoay người rồi đi thẳng.
Cùng lúc đó, người đại diện lập tức chắn ngay phía trước của cô, thuận tay rút điện thoại liên lạc với bảo vệ quản lý khu nhà.
“Đúng là ăn gan hùm mật gấu.”
Đợi Thẩm Trĩ về tới nhà, Đinh Nghiêu Thải không kìm được nói.
Sau đó, không ngoại dự liệu, rất nhanh đã thấy mấy tấm ảnh này trên mặt báo.
Nội dung chỉ ra tình trạng hôn nhân của song Thẩm có biến hóa, một mình Thẩm Trĩ về nhà trong tình trạng chán chường.
Nhìn thấy tiêu đề hút mắt người xem kia, Thẩm Trĩ rơi vào trong yên lặng.
Đương nhiên, ý kiến bên dưới bài đăng của blogger kia đa phần đều là phản đối, thế nhưng, tỷ lệ thọc gậy bánh xe vẫn rất nhiều.
Có một bộ phận càng tin đó là sự thật.
Cô hỏi: “Đây là ai mua vậy?”
Hiện nay vợ chồng không giống như cặp sinh đôi liền thân thì không được rồi.
Trợ lý hơi xấu hổ, truyền đạt lại lời của người đại diện: “Có lẽ không phải.
Từ sau khi Lương Nghi nhằm vào chúng ta lần trước, đám blogger hệt như phát hiện ra châu lục mới….Nhưng mà, mấy năm nay chị và anh Thẩm đã có mỉa mai, nói hai người ly hôn, kiểu hôn nhân ngoài mặt đại loại vậy.
Trong giới giải trí làm gì có cặp vợ chồng nào mà không bị nói như thế chứ.”
Thẩm Trĩ ngẫm nghĩ rồi gật đầu: “Kiếm miếng cơm đúng là chẳng dễ dàng gì.”
“Thế nhưng chẳng phải mỗi quý chúng ta đều nộp tiền sao? Bọn chúng còn viết linh tinh,” Trợ lý nói tiếp, “Thế này chẳng phải thiếu đạo đức nghề nghiệp quá rồi sao ạ.”
Tiểu Thu nghỉ bù.
Hôm nay tới làm việc là một trợ lý có kinh nghiệm không phong phú cho lắm.
Lần này, Thẩm Trĩ không cần bất cứ người nào giải thích cho cô nữa.
Mánh khóe trong giới, cô không thể quen thuộc hơn được.
“Tăng giá rồi chăng.” Cô điềm nhiên nói.
Tình trạng hôn nhân của Thẩm Hà và Thẩm Trĩ thu hút sự chú ý.
lại cộng thêm gần đây, Thẩm Trĩ lại giành được giải thị hậu.
Đối thủ cạnh tranh trước mắt của cô rất nhiều, độ hot cao.
Truyền thông đều là những kẻ già đời, mượn gió bẻ măng tung hê cô, quan tâm tới cô, phỏng đoán cô, chuyên môn chọn những chủ đề mà cư dân mạng thích xem để viết.
Không có ác ý, cũng chẳng có thiện ý.
Càng thiếu mất lập trường.
Hệt như con dao hai lưỡi trong sách giáo khoa, không khiến Thẩm Trĩ và e-kip của cô mất lòng, nhưng cũng sẽ không khiến bọn họ để ý đến nhiều.
Nhưng mà, Đinh Nghiêu Thải vẫn quyết đoán mua lại hết những bài viết này.
Hiện này Thẩm Trĩ đã giảm bớt liên quan tới Lương Nghi, nhận được một giải thưởng bỏng tay, cuối năm lại chuẩn bị vào đoàn, nói tóm lại, không thể để xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn được.
Đương sự cũng tin tưởng e-kip của mình 100%.
Cô của Thẩm Trĩ tới đây bồi dưỡng, gấp gáp liên lạc với Thẩm Trĩ.
Thẩm Trĩ để trợ lý đi đón, sau đó đặt sẵn combo phục vụ trong khách sạn, chuẩn bị hoàn toàn buông tay không lo lắng tới nữa.
Nếu là trước kia, có lẽ cô sẽ lộ mặt mấy lần.
Từ sau khi bố mẹ cô về nước đón năm mới, hiển nhiên Thẩm Trĩ đã lạnh lòng đối với cả nhà cô mình.
Sau khi biết được chân tướng sự việc, dượng cô bán đứng Lam Kiều luôn, chủ động cầu hòa: “Lam Kiều là đứa không ra gì.
Con đừng chấp nhặt với nó.”
Cậu cả và mợ cả có giỏi giang cỡ nào, bình thường cũng là trời cao hoàng đế ở xa, nước xa không cứu được lửa gần.
Mà đứa cháu gái vừa có tiền lại nổi tiếng, bất cứ lúc nào cũng có thể giúp đỡ được.
Loại quan hệ tốt như thế này, sao có thể dễ dàng làm hỏng được?
Chỉ tiếc rằng trông Thẩm Trĩ tốt tính, nhưng thực ra rất khó chung đụng.
Luôn mang vẻ mặt cười như không cười, không từ chối, cũng chẳng tiếp nhận, khiến người ta khó nắm bắt được rốt cuộc là thái độ gì.
Đinh Nghiêu Thải đi cùng Thẩm Trĩ tới buổi họp của đoàn phim.
Trên đường đi, Thẩm Trĩ liên tục nhận âm báo nhắc nhở tin nhắn wechat.
Cuối cùng, Đinh Nghiêu Thải nói: “Chị độc thân hơn 40 năm nay rồi, trong chuyện tình cảm, quả thực chẳng giúp gì được cho em.”
Thẩm Trĩ chẳng nói lời nào, đặt một cuốn sách trên đầu gối, chỉ yên lặng lắng nghe.
“Chị biết em chịu rất nhiều tổn thương vì người nhà của mình.
Cố chấp đối với gia đình cũng rất sâu nặng,” Đinh Nghiêu Thải nói, “Nhưng có những tình huống, vì dụ như tình huống của em, người nhà vốn chẳng là thứ gì tốt đẹp cả.”
Cuốn sách đặt trên đầu gối.
Thẩm Trĩ ngồi nghiêng người, tựa đầu vào vách tường, dáng vẻ này cho người ta cảm giác yếu ớt.
Cô nói: “Em biết mà.
Em biết mối quan hệ của người nhà như thế này không thể không bao dung, người không biết xấu hổ luôn chiếm được lợi ích.
Em chỉ hi vọng bọn họ có thể cũng coi em là người nhà….”
Thẩm Trĩ ngửa mặt lên.
Khi cúi đầu xuống, Thẩm Trĩ vẫn hệt như trước kia, bình tĩnh, trấn định, thong dong, hào phóng, hệt như một món đồ thủ công hoàn hảo.
Ngày cuối cùng, cô vẫn để cô mình tới nhà.
Vừa vào cửa, cô của cô chẳng có bất cứ vẻ mặt ngạc nhiên nào, chỉ liếc nhìn đồ đạc thông minh trong nhà, tới phòng bếp sắp xếp nào lọ nào bình, cùng lúc đó cũng không ngừng lải nhải.
Nói cô mặc quá ít này, nói trong nhà chẳng còn thứ gì ăn này, nói cô khi nào thì sinh con này, rồi lại chuyên môn nhắc nhở nói: “Chuyện của cháu với Thẩm Hà là giả đúng không?”
Không cách nào phán định được là chuyện gì cho nên Thẩm Trĩ không trả lời.
“Cô không biết tình cảm của hai đứa tốt đẹp đến đâu.” Cô nói, “Nhưng mà, dựa vào tính cách của cháu, không đến nỗi vô duyên vô cớ mà ly hôn đúng chứ?”
Vốn chỉ là một câu chẳng có chuyện gì to tát.
Nhưng bỗng lửa giận của Thẩm Trĩ xông thẳng lên đầu.
Ngay cả một nụ cười cô cũng chẳng buồn hé ra, chỉ lạnh lùng nói: “Cháu chẳng cảm thấy vô duyên vô cớ.”
Cô của cô lười để ý, chẳng để bụng trả lời: “Tùy cháu.
Dù sao thì cháu cũng