Trước tiên là video đó nhận được hơn triệu lượt xem trên Youtube.
Sau đó được người nhiệt tình nào đó đăng tải lên mạng xã hội và ứng dụng video của Trung Quốc.
Sau đó độ hot nhanh chóng vượt xa video gốc ở nước ngoài.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Bởi vì đối với cư dân mạng trong nước mà nói, hai người qua đường ngoài ý muốn xuất hiện trong video quả thực rất quen thuộc, quen thuộc tới độ mấy trăm triệu người hàng năm đều nhất định xem được những tác phẩm điện ảnh và truyền hình mà bọn họ diễn xuất.
Một giây trước mọi người còn quan tâm đến ngày sinh nhật Thẩm Hà và Thẩm Trĩ bùng nổ thuyết hôn nhân biến đổi, một giây sau đã nhận được tin tức Thẩm Hà và Thẩm Trĩ khiêm tốn đi nghỉ dưỡng ở nước ngoài.
Người đại diện cũng không ngờ tới, đang trong thời kì lặng lẽ quan sát lại có thể bay một tấm băng rôn tới như thế này.
Ai mà biết được bọn họ sẽ dùng bữa trong một nhà hàng nhỏ vùng Nam Mỹ chứ? Ai mà biết sẽ có một đôi nam nữ trẻ tuổi cùng bạn bè của mình cầu hôn ở chỗ này chứ? Ai mà biết được bọn họ lại chơi trò cũ rích giấu nhẫn vào trong đồ ăn chứ? Ai mà biết được bọn họ lại cùng gọi một ly kem soda chứ? Kem soda còn đều là vị táo xanh.
Ai mà biết được nhân viên phục vụ sẽ đưa nhầm đồ chứ? Cuối cùng, ai mà biết được bạn bè của đôi trẻ tuổi kia sẽ quay video đăng lên Youtube của họ chứ?
Ai mà biết sẽ xảy ra chuyện này chứ?
Ai có thể tưởng tượng được sẽ xảy ra chuyện này?
Câu chuyện lúc ấy là như thế này.
Chàng trai kia đi tới trước mặt bọn họ, dùng tiếng Anh sứt sẹo nói rõ tình huống, nhân viên phục vụ hớt hải chạy tới.
Lực chú ý của tất cả mọi người trong tiệm đều đổ dồn vào đây.
Thẩm Hà và Thẩm Trĩ trả nhẫn về với chủ.
Dưới ánh mắt chứng kiến của mọi người, chàng trai cầu hôn với cô gái ngay tại đó.
Sau đó cô gái đồng ý lời cầu hôn của đàng trai.
Những người bạn đứng vây xung quan cùng nhau vỗ tay chúc mừng, hai người trao nhau cái ôm nồng nàn, nhân viên phục vụ cũng an tâm nhận tiền boa.
Cô gái muốn chàng trai bế mình theo kiểu công chúa, mà lực cánh tay của chàng trai kia dường như có chút yếu, khi bế cô gái lên thì cả hai người đều ngã nhào xuống.
Đám bạn cùng nhau cười ha ha, xung quanh tràn ngập không khí vui mừng.
Vừa nghe ngóng mới biết được, bọn họ là sinh viên đại học mới tốt nghiệp.
Thẩm Hà và Thẩm Trĩ quan sát toàn bộ quá trình, sau đó thanh toán tiền rồi rời khỏi.
Khi đứng dưới mái hiên của cửa hàng, Thẩm Trĩ móc chai xịt chống nắng ra, phun lên người mình một lượt, sau đó hỏi Thẩm Hà có cần không.
Anh giúp cô thoa lại những chỗ chưa đều.
“Hồi chúng ta học đại học đều làm những gì nhỉ?” Cô không nén nổi cảm khái.
“Đóng phim?” Thẩm Hà chậm rãi trả lời.
Cô mỉm cười: “Lúc ấy căn bản không hề cân nhắc tới việc kết hôn, cả ngày ôm kịch bản mà gặm nhấm.”
Anh rũ đầu xuống, giúp cô cất đồ skincare vừa dùng xong: “Tôi cũng thế mà.”
Bọn họ cùng tản bộ tới bến cảng.
Vị gió biển là mặn mòi.
Có thể ngồi thuyền, nhưng cả hai người đều không ngồi như vậy.
Sau khi quay lại khách sạn, những đồ đạc trước đó mua đã được đưa tới phòng.
Bọn họ tự sắp xếp lại đồ của mình, nghỉ ngơi chốc lát sau đó ra ngoài dùng bữa tối.
Nhà hàng mà bọn họ tới là một quán bar kết hợp với ăn uống cần hẹn trước.
Thẩm Hà không dám để Thẩm Trĩ uống nhiều, cho nên anh liên tục nhìn chằm chằm vào cốc của cô.
Hai người ăn cá chiên, cho dù là thực phẩm rác chẳng có liên quan gì đến món chính đi nữa, nhưng không thể không nói cực kì ngon miệng, hơn nữa còn mang lại cho con người ta cảm giác tội lỗi ngập tràn.
“Quay về phải giảm cân thôi.” Thẩm Trĩ nói.
Thẩm Hà đưa ra một đề nghị căn bản chẳng có ý nghĩa gì: “Vận động nhiều một chút.”
“Tôi biết rồi.” Cô ném khăn giấy cho anh, “Còn không phải là anh, mỗi lần tôi giảm cân đều nhét đồ ăn vặt cho tôi.”
Thẩm Hà không phủ nhận hành vi đùa dai của mình, anh phụt cười, lại cố ý đanh mặt lại, giả bộ nghiêm túc móc mỉa: “Thấy em đói thành như thế rồi, tôi đau lòng mà.”
Thẩm Trĩ chỉ muốn tẩn cho anh một trận.
Cô nói: “Vậy anh nói, tôi gầy đẹp hơn hay béo đẹp hơn.”
Kết quả Thẩm Hà chẳng buồn nghĩ ngợi, nói: “Chắc chắn gầy lên hình đẹp hơn rồi.”
Cô thò chân ra đạp cho anh một phát, anh cũng chẳng hề né tránh.
Bản thân Thẩm Trĩ cũng cười: “Anh cái người này!”
Thực ra cô không hề ghét điểm này ở anh.
Đối với Thẩm Trĩ mà nói, lời đường ý mật chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấu, người nói thật lòng luôn tốt hơn những người liên tục dối trá.
Hai người ngồi ở đó thêm một lát, Thẩm Hà giơ tay gọi nhân viên phục vụ, ngay sau đó một chiếc bánh ngọt nho nhỏ có cắm ngọn nến được đưa lên.
Thẩm Trĩ vui vẻ tới mức chỉ biết vỗ tay, cúi đàu là ánh nến, ngẩng đầu là nụ cười mê người dưới ánh đèn của Thẩm Hà.
Cô đứng dậy, cúi người hôn lên gương mặt anh, nhưng anh lại quay đầu lại hôn lên môi cô.
Mọi thứ thuận theo tự nhiên, không hề trộn lẫn bất cứ kinh nghiệm, biểu diễn, hay phương pháo nào.
Cô cố gắng quên đi thân phận diễn viên của mình, mà dường như anh cũng làm như vậy.
Ông chủ bên cạnh dò hỏi bọn họ có cần chụp ảnh giúp không, nhưng đã bị đôi vợ chồng Trung Quốc có bề ngoài xuất sắc từ chối.
Một ngọn nến được hai người thổi tắt.
Sau khi ngọn nến tắt lụi, bọn họ đều tạm thời nhắm mắt lại, đến khi mở ra lần nữa, hai người đều biết chắc chắn đối phương không hề ước nguyện.
Nhưng Thẩm Hà vẫn nói: “Hi vọng sang năm thu nhập tăng gấp đôi.”
Thẩm Hà cũng nói: “Hi vọng năm sau giành được giải thưởng lớn.”
Hành trình ngày thứ hai của bọn họ là tới chợ.
Tình hình thay đổi vào ngay lúc ấy.
Thẩm Trĩ nói: “Anh chụp giúp tôi.” Nói xong cô đứng cạnh một tòa kiến trúc độc đáo, bảo Thẩm Hà lấy điện thoại ra, vui vẻ không biết mệt chụp hết tấm này đến tấm khác.
Ngạc nhiên hơn là Thẩm Hà không bài xích việc chụp ảnh cho người khác, thi thoảng còn phát biểu ý kiến đối với Thẩm Trĩ: “Em đứng qua bên kia một chút, chỗ này ngược sáng.
Đúng, đổi tư thế khác ….”
Thi thoảng Thẩm Trĩ hơi bất mãn: “Anh hiểu gì chứ? Tôi từng chụp biết bao nhiêu ảnh trang bìa đều như thế cả biết không?”
Thẩm Hà chế giễu cô: “Biết, nhưng em tự chụp cũng đâu đẹp bằng người ta chụp cho.”
Hai người đang ríu rít nói chuyện, bỗng nhiên, có một người da vàng chủ động dùng tiếng Anh bắt chuyện, hỏi bọn họ có thể chụp một tấm ảnh không.
Thẩm Hà đồng ý, vừa muốn hỏi cô ta xem máy ảnh ở đâu, đã thấy đối phương khoác tay mình.
Mà bên phải của cô ta đang khoác tay Thẩm Trĩ.
Máy ảnh đang ở trong tay một người Châu Á khác.
Thẩm Hà và Thẩm Trĩ vẫn chưa hiểu đầu cua tai nheo ra sao, đã bị người ta kéo vào trong hình.
Sau đó người vừa bấm máy ảnh đi lên phía trước, đổi với người vừa chụp chung với bọn họ, lại một hồi tách tách liên tục.
“Cảm ơn!” Đối phương đổi sang giọng phổ thông tiêu chuẩn, “Em thực sự rất thích hai người! Hi vọng hai người sau này sẽ có càng nhiều tác phẩm tuyệt vời hơn nữa ạ.”
Hai người họ đi xa mấy mét, vẫn còn nghe thấy tiếng hú hét kích động: “Gương mặt của hai người họ nhỏ quá! Đúng là đẹp thật luôn!”
Quãng thời gian sau đó, không cần biết Thẩm Hà và Thẩm Trĩ đi đến đâu, đều có thể gặp được đồng bào chạy tới xin chụp ảnh chung, hơn nữa phần lớn đều là du khách, trong đó còn có người đặc biệt chạy xe đạp tới thành phố này,
Hành trình bị ngắt quãng vẫn là thứ yếu, trọng điểm là, ngoài nước ngoài xung quanh luôn dùng ánh mắt tò mò nhìn sang.
Hơn nữa, có Hoa kiều làm việc tại công ty truyền thông địa phương chẳng rõ sao lại nghe ngóng được khách sạn nơi bọn họ ở, gọi điện thoại, cung cấp bữa tối và lời mời phỏng vấn.
Ham muốn tiếp tục đi dạo hoàn toàn bị giảm hết.
Bọn họ quay về phòng.
Thẩm Trĩ ngã nằm trên ghế sô pha, Thẩm Hà ngồi