(Về [Chẳng lương thiện chút nào])
Khi sử dụng que thử thai, Thẩm Trĩ luông không ngừng nhớ đến một bộ phim truyền hình Đài Loan mấy năm trước.
Nam nữ chính vì nhầm lẫn nên xảy ra quan hệ với nhau.
Hơn nữa địa vị xã hội đặc thù, hai người không có bất cứ ý định qua lại nào, đạt chung nhận thức để “Chuyện cũ bay theo gió” .
Thế nhưng.
Trùng hợp thế nào, lần trước diễn cảnh đi nhầm phòng làm nhầm người, sau đó nữ chính mang thai rồi.
Cô ta dùng que thử thai ở nhà vệ sinh công cộng, nhưng bị phóng viên là phần tử theo dõi phát sóng trực tiếp xông vào, bị làm mờ khuôn mặt và tuyên bố có thai ngay trên sóng truyền hình.
Mỗi khi Thẩm Trĩ nghĩ tới phân đoạn ấy, đều chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát.
May mắn người đi mua que thử thai là trợ lý Tiểu Thu, cô chỉ cần ngồi ở nhà chờ đợi, sau đó chậm rãi, đường hoàng đi vào nhà vệ sinh sử dụng, điều kiện so với người ta thì tốt hơn nhiều.
Sau đó nhận được kết luận…..
Tiểu Thu sốt ruột không thôi, quanh đi quẩn lại ở bên ngoại hệt như bố của đứa trẻ vậy.
Tiếng cửa mở vang lên, cô ấy vội vã loạng choạng tiến lên: “Sao rồi ạ?”
Gương mặt Thẩm Trĩ trắng bệch, cô diễn viên khí chất ngập tràn ngã ngồi trên ghế sô pha.
“Rốt cuộc là thế nào ạ?” Tiểu Thu gấp gáp.
Tò mò là một chuyện, tin nhắn điện thoại liên hoàn như đoạt mạng của chị Thải là một chuyện khác.
Thẩm Trĩ nói: “Trúng rồi.”
“Ah!” Tiểu Thu hốt hoảng khẽ kêu lên, sau cơn giật mình, lập tức quay đầu trả lời tin nhắn của Đinh Nghiêu Thải.
Tốt xấu gì Đinh Nghiêu Thải cũng thân kinh bách chiến, từng dẫn dắt không chỉ một anh cả chị cả của Lương Nghi, chút sóng gió nhỏ này còn chưa đủ khiến chị ta luống cuống tay chân.
Tiểu Thu dứt khoát đưa điện thoại qua, Thẩm Trĩ nhận máy, ngay sau đó nghe được giọng nữ lạnh như băng: “Chiều nay chị tới đón em đi bệnh viện kiểm tra.
Em định thế nào?” Mà cô thì mềm oặt người gục vào chiếc gối: “Em còn có thể thế nào nữa?”
Mãi tới khi Thẩm Trĩ vào đoàn phim [Chẳng lương thiện chút nào], Thẩm Hà mới biết mình sắp được làm bố.
Điều này đương nhiên là thông qua Thẩm Trĩ cân nhắc rất lâu mới cho ra quyết định.
Quan điểm nhất quán của cô là chỉ cần đủ cố gắng, cà và tay gấu đều có thể kiếm được.
Nhưng vì phòng ngừa Thẩm Hà phản ứng quá khích, cô vẫn lựa chọn tạm thời giữ bí mật.
Đa số các hoạt động tuyên truyền của [Bất như ý môn] đều có thể lấy lý do không để lịch quay phim rối loạn để từ chối.
Sau khi tiến hành bàn bạc trao đổi với đoàn phim [Chẳng lương thiện chút nào], xác nhận sức khỏe được đảm bảo, cô mới bắt đầu quay phim.
Sau đó chọn một ngày thông báo cho Thẩm Hà qua video call.
Lúc ấy, Thẩm Trĩ đang trong RV ăn cơm, Thẩm Hà vừa đóng máy, trong tay còn cầm bó hoa mà đoàn phim tặng.
Cô nói: “Thẩm Hà, Thẩm Hà.”
Anh nói: “Em nói.”
Thẩm Trĩ nói: “Em có…”
Kết quả là bỗng nhiên mạng xảy ra vấn đề, hình ảnh và âm thanh bị lag.
Thẩm Hà nắm chặt điện thoại lắc thật mạnh: “Em có gì cơ? Hoài nghi? Nhớ mong? Ôm hận trong lòng?”
Thẩm Trĩ ghét bỏ vô cùng: “Anh nghe lại mấy câu anh vừa nói có chấp nhận được không?”
Hôm ấy, sau khi biết được vợ mình mang thai, Thẩm Hà quả quyết hủy bỏ bữa tiệc mừng công vội lên chuyến cuối cùng trong ngày đáp xuống thành điện ảnh.
Thẩm Trĩ đã dần lộ bụng bầu, một mặt cũng vì lo lắng điểm này mới quyết định không giữ bí mật nữa, thế nhưng vùng bụng chẳng nhô lên bao nhiêu.
Cho dù là như vậy, khoảnh khắc Thẩm Hà vừa nhìn thấy cô là quỳ sụp xuống…..
Quỳ xuống ôm lấy eo cô im lặng hồi lâu đến khó tin.
Thẩm Trĩ bình tĩnh như không, thậm chí còn ngáp một cái: “Có gì muốn nói không?”
“ ‘Chào con, bố là bố của con’?” Thẩm Hà ngẩng đầu lên, xác nhận lần nữa: “Chỗ này không giấu camera chứ?”
Thẩm Trĩ vừa tức vừa buồn cười.
Có lẽ là cảm thấy anh khẩn trương, cô cũng hiếm khi bộc lộ chân tình, dịu dàng tình tứ vòng lên cổ anh, mỉm cười nói: “Không phải.
Sau này sẽ càng ngày càng lớn, được em sinh ra.
Tới lúc đó chúng ta sẽ có con rồi.”
Cô trông thấy Thẩm Hà ngơ ngẩn không đến một giây, sau đó anh cười rộ lên.
Thẩm Hà nói: “Sao em giỏi thế chứ?”
Thẩm Trĩ đập mạnh lên xương sống anh: “Là anh giỏi đó!”
“Sao chúng ta lại giỏi thế kia chứ!” Anh đính chính một lượt.
Dịu dàng thắm thiết đến đây là kết thúc, sau đó là tranh chấp không ngừng.
Thẩm Hà không cho Thẩm Trĩ quay tiếp nữa, Thẩm Trĩ khăng khăng muốn tiếp tục, bọn họ như muốn mang ghế đẩu lẫn đòn gánh cãi nhau ở phim trường, nhưng lần này không hề giống với quá khứ.
Thẩm Trĩ hệt như trước kia châm chọc chế giễu, Thẩm Hà phản bác lại vài câu, đột nhiên dừng lại, suy nghĩ gì đó rồi ngậm miệng lại.
Thẩm Trĩ cảm thấy ngờ vực: “Sao anh lại không nói nữa?”
“Bây giờ em là phụ nữ có thai,” Thẩm Hà nghiêng mặt qua, vẻ mặt chẳng sao cả, “Vẫn nên bình tĩnh một chút mới tốt.”
“Anh….” Thẩm Trĩ bị chọc điên, “Anh cảm thấy em không cãi thẳng anh à?”
Thẩm Hà đanh mặt: “Chú ý cơ thể.”
Thẩm Trĩ không nhịn nổi nữa: “Thẩm Hà!”
Cuối cùng vẫn là người chế tác, người đại diện của Thẩm Trĩ cùng với người đại diện của Thẩm Hà ra mặt làm công tác tư tưởng cho anh rồi mới kết thúc.
Dùng câu nói của Thẩm Hà chính là, khiến anh nhớ tới hồi đại học suýt nữa nghỉ học trừ điểm bị thầy giáo, phòng giáo vụ và chủ nhiệm khoa lần lượt dạy bảo vậy.
Thời gian quay phim còn lại, cơ hồ như ngày nào Thẩm Hà cũng tới đoàn phim, đã quàng vai bá cổ với đạo diễn, khiến những người khác ở đoàn phim bị dọa chết khiếp.
Anh, Tập Tập và Đinh Nghiêu Thải bê ba chiếc ghế dựa ngồi đằng sau uống trà.
Tập Tập nói: “Bên cô định khi nào thì công khai?”
Đinh Nghiêu Thải nói: “Chẳng phải bây giờ đang bàn bạc với các cô sao?”
Thẩm Hà nói: “Sớm biết thế này kỉ niệm 7 năm kết hôn không đến nỗi chua chát như vậy.”
Đinh Nghiêu Thải: “Nếu như để cậu biết sớm, vậy chắc chắn cậu sẽ trở thành hòn đá vướng chân trên con đường sự nghiệp của Thẩm Trĩ.”
Thẩm Hà tắt ngúm, uống hớp nước.
Tập Tập nói: “Cũng chua chát mấy đâu.
Tầm mắt phải trông ra xa, trước kia chúng ta gióng trống khua chiêng, hiện giờ phát triển trong âm thầm, mọi thứ đơn giản là được rồi….Nghiêu Thải, tính tình này của Thẩm Hà, chị đừng để trong lòng nhé.”
“Đương nhiên tôi sẽ không để trong lòng,” Đối mặt với lòng cầu hòa, Đinh Nghiêu Thải còn khá phối hợp, “Đợi quay xong rồi nói.”
Đúng lúc Thẩm Trĩ đi tới đây.
Tới hậu kì, bên phục trang đã tiến hành sửa chữa lại cho cô, bản thân cô cũng không cần lúc nào cũng mang nịt bụng nữa.
Thẩm Trĩ nói: “Mọi người đang nói gì vậy?”
Thẩm Hà đứng dậy đầu tiên, tự nhiên mà nhường ghế ngồi cho cô.
Thẩm Trĩ cũng chẳng khách sáo, còn cầm luôn cả cốc nước nóng trong tay anh, nhấp từng ngụm một.
“Bé ngoan của chị, sao bỗng nhiên lại mang thai thế….” Đinh Nghiêu Thải thốt ra câu cảm khái muộn màng.
Nói cho cùng trong lòng chị ta vẫn có chút tức giận.
Đứa trẻ Thẩm Trĩ này, kết hôn cũng tốt, sinh con cũng được, gần như toàn bộ đều tự mình quyết định.
Nếu đổi lại là người đại diện khác, chắc đã nhảy dựng lên mắng chửi từ lâu rồi.
Đáng để chúc mừng nhất chính là hiện nay sự nghiệp của cô và Thẩm Hà đều rất ổn định.
Thẩm Trĩ nói: “Em cũng rất muốn biết mà.”
Cô nhìn sang Thẩm Hà.
Thẩm Hà liếc mắt sang chỗ khác.
Nửa sau của kì nghỉ lần trước, gần như bọn họ chỉ làm tổ trong khách sạn.
Thế nhưng cũng tốt, bớt cho sau này phải đặc biệt chuẩn bị công tác mang thai.
Cảnh cuối cùng của [Chẳng lương thiện chút nào] quay xong, vai nữ chính đóng máy, đoàn làm phim mua đồ uống.
Thẩm Trĩ kêu Thẩm Hà gọi thêm một phần.
Thẩm Hà ngẩn người, gương mặt hoang mang, thế nên bị cô bắt được cơ hội cười nhạo: “Sao anh có thể bủn xỉn thế này?”
Không ngờ lúc này Thẩm Hà phản ứng cực nhanh: “Vì tiết kiệm tiền cho con học đại học đấy mà.”
*
[Về bicycle-xe đạp]
Thẩm Hà gác lại công việc vì Thẩm Trĩ, Sùng Ngu và người đại diện đều không có ý kiến gì.
Người có ý kiến lớn nhất chính là Thẩm Trĩ.
Cô nói: “Anh đứng lắc lư trước mặt em mãi thế.”
Anh nói: “Vậy em vào phòng nằm nghỉ chút.”
Cô nói: “Anh bị thương rồi à? Anh hết thời rồi à? Cũng chẳng phải anh mang thai.
Anh không đi làm, tiền sữa bột của con phải làm thế nào?”
Thẩm Trĩ lo lắng trùng trùng nhìn Thẩm Hà.
Những thứ này đều là lấy cớ, trên thực tế, cô chỉ hi vọng không ảnh hưởng tới anh.
Cho dù bọn họ đều là diễn viên dựa vào thực lực để nói chuyện, thế nhưng lúc quay lại cũng tốn rất nhiều công sức.
Anh vốn không nên thừa nhận những mạo hiểm này cùng cô.
Thế nhưng, nghe thấy lời này, Thẩm Hà ngồi xuống bên cạnh cô.
Anh gạt lọn tóc rũ trước trán giúp cô, lặng lẽ suy tính một trận.
Mãi sau, Thẩm Hà nói: “Thực ra anh thích con trai hơn.”
“…” Thẩm Trĩ chẳng hiểu vì sao.
“Nếu là con gái,” Thẩm Hà nói, “Lúc con đi lấy chồng chắc chắn anh khóc rất to.”
Thẩm Trĩ chẳng hiểu nổi câu trả lời của anh với câu hỏi của mình có liên quan gì đến nhau, nhưng sức chú ý của cô quả thực được chuyển sang hướng khác: “Hả, có lẽ em cũng thế.” Rõ ràng còn chưa gặp được con, nhưng tự chủ suy nghĩ quá xa xôi, nói mãi nói mãi thực sự muốn khóc một trận.
Anh vội vang bưng lấy mặt cô, vừa cười vừa an ủi, hệt như dỗ dành trẻ con: “Vẫn còn rất lâu mà.”
Thẩm Hà không cho Thẩm Trĩ làm việc, nhưng anh ngồi bất động dưới khung cửa sổ đọc kịch bản.
Hỏi anh có cần giúp đỡ không, anh liên tục từ chối, sau đó đặt kịch bản xuống: “Có muốn uống nước không? Có muốn ăn gì không?”
Thẩm Trĩ lo lắng sau khi sinh xong còn phải khôi phục vóc dáng, nghiêm khắc ăn uống theo thực đơn, hàng ngày còn phải tiến hành vận động thích hợp.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, có một hôm nửa đêm, cô bừng tỉnh khỏi giấc mộng, thực sự rất thèm ăn tăm cay, vừa mới xoay người, giấc ngủ không