Toàn Bộ Vị Diện Quỳ Cầu Nhân Vật Phản Diện Nữ Chính Làm Người

14: Ai Cũng Không Thể Cướp Đi Giang Sơn Của Nàng


trước sau


Xương Vương vô cùng phẫn nộ, lấy ra một cây chủy thủ đặt lên mặt Hạ Thanh Sơn: ” Liền tính bản vương có bại trận, cũng sẽ không để cho ngươi được như ý.

Hôm nay liền hủy đi gương mặt trắng nõn này của ngươi, xem ngươi còn có thể mê hoặc người khác được hay không.


Biểu lộ trên khuôn mặt Xương Vương ngày càng dữ tợn: ” Sau này coi như ngươi có thống nhất giang sơn, cũng phải đeo lấy khuôn mặt bị hủy dung, ha ha ha, xem ngươi đắc ý được cái gì.


” Xương Vương, ngươi chớ làm loạn.

Hiện tại ngươi chỉ còn một tòa thành này, đã là nỏ mạnh hết đà, đừng vùng vẫy giẫy chết nữa.

Nếu như ngươi ngoan ngoãn đầu hàng, ta sẽ tha cho ngươi một mạng, để ngươi vinh quý cả đời.


Khuôn mặt đối với nam nhân không quan trọng tới như vậy, nhưng mà Hạ Thanh Sơn cũng không muốn đeo lấy khuôn mặt bị hủy dung, trong lòng có chút sợ hãi.


Sau này cho dù có làm Hoàng đế, bị người khác nhìn thấy khuôn mặt đầy sẹo, hắn cũng không nguyện ý.

Cái này ghi vào lịch sử, người khác nhắc tới hắn đều là khuôn mặt bị hủy dung, nghĩ một chút đã rất khó chịu.

Hắn là muốn muốn lưu danh thiên cổ, không phải muốn hậu nhân thảo luận dung mạo hắn khó coi đến cỡ nào.

Lăng Thi Nhi cũng bị cột vào một bên, giả vờ hôn mê, một chút cũng không dám lên tiếng.

Cái tên Xương Vương này rõ ràng là điên rồi, nàng ta chỉ là một người tỳ nữ nho nhỏ, nếu chọc giận đối phương có thể sẽ mất mạng.

Xương Vương còn muốn dựa vào đại vương để xoay người, an nguy của đại vương không cần sợ.

Mà nàng ta chỉ là một tỳ nữ không được chú ý, còn đã hôn mê, ít nhất có thể sống lâu một chút.

” A – – “
Bên tai truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Hạ Thanh Sơn, kém chút nữa dọa cho Lăng Thi Nhi tỉnh lại.

Nàng ta không dám mở mắt, cắn chặt răng, tự nhủ trong lòng rằng bản thân đã hôn mê.

Mắt không thấy tâm không phiền, sống sót qua lần này rồi tính sau.

Đại vương bị hủy dung cũng không sao, còn sống là được.

Chỉ cần đại vương còn sống là có thể thống nhất thiên hạ, nàng ta cũng có thể nhờ đó mà sống vinh hoa phú quý.

Nàng ta không chê đại vương không dễ nhìn, chỉ cần hắn có thể giúp nàng ta đứng trên kẻ khác là được rồi.

Xương Vương dùng gao găm rạch hai đường trên mặt Hạ Thanh Sơn, mỗi bên một đao, vết đao rất sâu, ngay cả thịt cũng bị lòi ra, Hạ Thanh Sơn đau đến kém chút ngất đi.

” Xương Vương! ” Hạ Thanh Sơn hận đối phương đến nghiến răng nghiến lợi, cảm giác được máu nóng hổi không ngừng chảy xuống hai bên má, trong lòng hắn vô cùng sợ hãi, càng nhiều hơn

là căm hận.


” Không có gương mặt trắng nhỏ này, để xem làm sao ngươi có thể đi mê hoặc người.


” Liền tính ngươi thống nhất thiên hạ thì thế nào, ngồi lên Hoàng vị thì thế nào? Còn không phải là cái người quái dị, trăm ngàn năm sau, khi mọi người nhắc tới ngươi sẽ chỉ nhớ ngươi là cái người quái dị.


Trong đầu Hạ Thanh Sơn ghim kĩ lời này, chờ sau khi hắn lên ngôi Hoàng đế, nhất định sẽ sửa sách sử, để Xương Vương mang tiếng xấu muôn đời.

Còn về việc sử sách sẽ viết về hắn thế nào, đợi hắn lên làm Hoàng đế rồi không phải có thể tùy tiện sửa đổi hay sao? Người nào dám viết linh tinh, hắn sẽ tru di cả nhà của người đó.

Nhưng lời này hắn không nói ra, tránh cho chọc giận đối phương.

Đau đớn trên mặt khiến hắn kém chút ngất đi.

” Vân Thiên Nhạn, Ninh Sơn Vương đang nằm trong tay ta.

Nếu ngươi muốn hắn còn giữ được mạng sống, thì mang ba mươi tòa thành trì tới đổi.

Đồng thời phải kí khế ước, trong vòng một trăm năm không được gây chiến, hai bên cùng nắm giữ thiên hạ, thế nào? “
Để Vân Thiên Nhạn thần phục hiển nhiên là không thể, hắn sợ đối phương chó cùng rứt dậu.

Hắn chỉ cần ba mươi tòa thành trì và một bản khế ước, điều kiện này cũng không quá phận.


Nếu hôm nay Vân Thiên Nhạn không đồng ý, tình cảm giữa nàng và Hạ Thanh Sơn sẽ bị rạn nứt, cũng sẽ bị người ngoài nhạo báng, Vân Thiên Nhạn vì quyền lực, không chịu cứu trượng phu cùng vào sinh ra tử với nàng.

Thanh danh này, nghe cũng không tốt lắm đâu.

” Đại vương ở đâu? ” Vân Thiên Nhạn vừa đáp lại, đã thấy trên tường thành treo lơ lửng hai người, một người là Hạ Thanh Sơn, một người khác là Lăng Thi Nhi.

” Vân Thiên Nhạn, người ở chỗ này, vẫn còn sống.

Tỳ nữ kia ta cũng không cần làm gì, coi như là tặng phẩm đi kèm cho ngươi.


Lăng Thi Nhi đang ” hôn mê ” âm thầm hận đến cắn răng.

Nhưng mà cũng tốt, cứ như vậy thì sẽ không ai chú ý đến nàng ta.

Đại vương đã hấp dẫn toàn bộ hỏa lực đến trên thân hắn rồi..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện