” Lại nói, tranh đấu thiên hạ nhiều năm như vậy, cũng mệt mỏi nhiều năm như vậy, ta cũng muốn thử một chút cảm giác làm Hoàng đế là thế nào.
“
Trong lòng Hạ Thanh Sơn giật mình, vậy cũng không được.
” Đại vương, hay là thế này đi.
Hiện tại là vì lợi ích chung, trước hết cứ để ta thử một chút.
Nếu có chỗ nào không hiểu, ta sẽ đến hỏi ngươi.
Đợi đến khi thiên hạ an ổn, ta đã làm Hoàng đế đủ rồi, lại đem Hoàng vị nhường cho ngươi, thế nào? Hiện tại thân thể đại vương cũng không thích hợp làm mấy cái này, cưỡng ép đăng cơ, sẽ khiến cho các tướng sĩ bất mãn.
“
Hạ Thanh Sơn sững sờ, nhớ tới diện mạo của mình, còn có tâm tình gần đây, sợ là đã khiến cho rất nhiều người nảy sinh tâm tư khác.
” Tổn thương của đại vương cần phải trị liệu, nhất là vết sẹo ở trên mặt.
Chờ thương thế của đại vương tốt lên, ta cũng trải nghiệm cảm giác làm Hoàng đế đủ rồi, đến lúc đó sẽ bàn bạc tới chuyện thoái vị, thế nào? “
Đương nhiên Hạ Thanh Sơn không nguyện ý, nhưng bây giờ hắn cũng không có lí do gì để cự tuyệt.
Không có sự cam tâm tình nguyện duy trì của Vân Thiên Nhạn, những người khác sợ là sẽ bất mãn, cái ghế Hoàng đế này của hắn sẽ ngồi không vững.
Thật là đáng chết, ai kêu binh quyền đều nằm trong tay Vân Thiên Nhạn đâu?
Hiện tại không thể trở mặt, hắn phải dỗ dành thật tốt Vân Thiên Nhạn.
Chờ sau khi thân thể hắn khôi phục, lại dụ dỗ đối phương thoái vị, giúp hắn ngồi vững ngôi vị Hoàng đế, lúc đó hắn mới có thể đi đối phó với những tên không trung thành kia, thay đổi thành tâm phúc của hắn.
” Nếu vậy Nhạn nhi không hiểu chuyện gì trên triều chính, có thể tới hỏi ta.
“
” Đó là tất nhiên, dù sao đợi ta làm Hoàng đế đủ rồi, sẽ đem ngôi vị nhường lại cho ngươi.
” Khóe môi Thiên Nhạn mỉm cười: ” Hiện tại ta bất quá chỉ là thuận theo dân tâm, trải nghiệm một chút, cũng coi như bình ổn lòng người, để tránh gây ra sai lầm.
“
Hạ Thanh Sơn còn muốn nói gì đó, chỉ là cảm thấy toàn thân hắn không được thoải mái, thân thể của hắn xác thực phải điều dưỡng cho tốt mới được.
Nếu như không chịu điều dưỡng, sợ là chưa làm được Hoàng đế bao lâu đã mất mạng.
Trong lòng hắn thầm hận, nhưng chỉ có thể giả vờ bày ra bộ dáng thâm tình, miễn cưỡng đồng ý việc này.
Nửa tháng sau, Thiên Nhạn đăng cơ xưng Đế, lập quốc gia, lấy niên hiệu là Sơ Hòa.
Phong thưởng bách quan, đặc biệt là các tướng sĩ đã đi theo nàng đánh giặc, nàng nắm