Lăng Thi Nhi nhịn xuống cảm giác buồn nôn mãnh liệt, lại lộ ra biểu lộ rất vinh hạnh: ” Phu nhân, canh uống rất ngon, không nóng không lạnh, không mặn không nhạt.
“
” Xem ra ngươi rất thích.
” Thiên Nhạn suy ra một kết luận như thế, quay sang nói với một tỳ nữ khác: ” Đi cầm cái bát đến.
Bình thường Thi Nhi rất ngoan ngoãn nghe lời, có nàng ta ở bên cạnh bầu bạn với đại vương, chăm sóc cuộc sống và ăn uống hàng ngày, ta mới yên tâm đi chinh chiến.
Nàng ta thích chén canh này như thế, vậy thưởng cho một bát đi.
“
【 Ký chủ đại nhân, vì sao không được thưởng đầy đủ? 】
” Chừa một chút cho Hạ Thanh Sơn.
“
” Cái này gọi là làm việc công bằng.
“
Hệ thống 666 rất muốn nhắc nhở, tục ngữ dùng ở nơi này tuy là không sai, nhưng hoàn cảnh này lại không đúng, lại sợ bị xé, chỉ có thể im lặng không dám lên tiếng.
Lăng Thi Nhi vô thức muốn phản bác, lại bị Thiên Nhạn cướp lời nói: ” Không cần ngượng ngùng, hiếm khi thấy ngươi thích một thứ nào đó như vậy.
Bình thường cho ngươi cái này ngươi cũng không muốn, cho ngươi cái kia ngươi cũng không muốn, nha đầu nhà ngươi quá thành thật rồi.
Chỉ là một chén canh mà thôi, ngươi cũng muốn cự tuyệt? ”
Sắc mặt Tuân Tử Hoài hơi cổ quái nhìn chén canh kia, lại nhìn một chút khuôn mặt không có biểu tình gì, vẫn lạnh lùng như cũ của Thiên Nhạn.
Gương mặt lạnh lùng nói lời quan tâm, nhưng lại giống như đao đâm vào lòng người ta?
” Thi Nhi cảm ơn phu nhân đã ban thưởng.
“
Hốc mắt Lăng Thi Nhi đỏ bừng, bên trong toàn là nước mắt, người không biết chuyện còn tưởng là nàng ta đang cảm động, ai có thể nghĩ được là nàng ta buồn nôn đến khóc đây?
” Uống đi, nếu như ngươi không uống, ta thật sự không yên tâm.
Nghe nói ngươi thường xuyên đem đồ vật chia cho người khác, không giữ lại cho mình chút gì? Nếu như ngươi không uống ở đây, một hồi đem về sẽ lại chia cho người khác, đúng không? ” Khóe môi Thiên Nhạn lộ ra nụ cười yếu ớt, đáng tiếc khuôn mặt vẫn lạnh nhạt trước sau như một, không ai hoài nghi.
Bởi vì chinh chiến mấy năm bên ngoài, không cho phép nguyên chủ lộ ra bộ dáng nhu nhược của nữ nhi bình thường.
Lăng Thi Nhi thường xuyên chia cho mấy người khác vài món đồ, không phải là ngốc, đó chỉ là mấy món đồ nhỏ lôi kéo nhân tâm.
Nàng ta bưng bát, rưng rưng mắt nhìn Thiên Nhạn: ” Ân điển hôm nay của phu nhân, Thi Nhi sẽ không bao giờ quên.
“
Lăng Thi Nhi ngửa đầu, uống từng ngụm từng ngụm canh.
Nàng ta đè cảm giác buồn nôn mãnh liệt xuống, đem bát đặt lên trên khay, sau đó vươn tay lau khóe miệng: ” Cảm ơn ban thưởng của phu nhân, Thi Nhi cáo lui trước.
“
Nếu còn ở lại, nàng ta có