Phương Bình cũng hết cách rồi, cậu không ở đây giám sát, ai biết khi nào Hoàng Bân sẽ uống nước.
Thế nên chỉ có thể ở đây nhìn đối phương uống nước xong mới có cơ hội.
Nếu không, bỏ lỡ thời điểm tốt nhất, đến khi đối phương uống nước xong, mình lại không biết gì, vậy cũng như không.
Lần thứ nhất cho người này uống nước hắn còn không để ý, chứ sau đó, có thể hắn sẽ phát hiện ra có gì đó không ổn.
Như vậy, muốn tìm cơ hội lần hai e là không có khả năng rồi.
Hơn nữa, mình cũng sẽ bị hắn nghi ngờ, cho nên, cơ hội chỉ có một lần.
Dưới tình huống này, đương nhiên Phương Bình sẽ không rời đi, chờ đến khi tận mắt nhìn thấy đối phương uống nước xong lại tính.
Phương Bình cũng mặc kệ Hoàng Bân nghĩ như thế nào, cậu cầm ly nước uống thuốc cảm, sau đó nói: “Chú ơi, bình thường chú ở nhà một mình hả?”
“Ừm, người nhà ở dưới quê, một mình chú đến Dương Thành làm công.”
Phương Bình mắng thầm trong lòng, nói dối thông minh hơn một chút không được hả, nhìn tui ngốc vậy sao?
Làm công mà không lo đi tìm việc làm, còn một mình thuê nhà ở, tiền ăn mỗi ngày đều từ mấy chục đến hơn trăm đồng, ông cho rằng tui chưa từng thấy người đi làm công sống như nào à? Mắng thầm thì mắng vậy, nhưng trên mặt Phương Bình lại ra vẻ đồng cảm nói: “Con trai chú chắc là nhớ chú lắm ha.
Con cũng vậy, ba con đi ra ngoài làm việc, bình thường hay về trễ, có lúc đi cả ngày con chẳng thấy mặt, nhiều khi cũng rất nhớ ba.
À chú ơi, ti vi nhà chú xem được không ạ?
Ti vi ở nhà bị ba con ngắt đường truyền rồi, ba nói là con đang học lớp 12, không cho xem, lâu lắm rồi con không được xem ti vi.”
Hoàng Bân tái mặt, da mặt của thằng nhóc ở lầu dưới quả nhiên quá dày!
Đến xin nước uống thì thôi, còn muốn ở đây xem ti vi của hắn!
Mày có cân nhắc đến cảm nhận của ông đây không?
Nhưng nghĩ đến chuyện nó cũng chỉ là một đứa trẻ, cũng chưa hiểu đạo lý đối nhân xử thế như thế nào, Hoàng Bân miễn cưỡng nói: “Ti vi nhà chú…”
Hắn còn chưa nói hết, Phương Bình đã đi tới phòng khách, cầm lấy điều khiển mở ti vi.
Vừa mở ti vi, Phương Bình lập tức kích động nói: “Chú, con có thể coi ti vi nhà chú một chút được không?”
"Mẹ nó!"
Trong lòng Hoàng Bân đã sớm chửi má nó mẹ nó đủ kiểu, ông đây không cho, còn mày đã mở ti vi, ngồi lên sô pha nhà tao rồi, tao còn có thể nói gì nữa?
Vừa rồi còn định bảo ti vi hư rồi, nhưng bây giờ biết nói thế nào?
Mặc dù bản thân rất giận, nhưng đóng vai là một người hiền lành, trong nhà cũng không có người khác, hắn không có cớ đuổi người.
Hay là nói mình muốn đi ra ngoài?
Nhưng hiện tại hắn chỉ hy vọng đừng ai quan tâm để ý hắn, không thể ra ngoài được. Ban ngày đi ra ngoài bị người khác nhìn chằm chằm thì biết làm sao bây giờ?
Trong lòng tính toán một hồi, Hoàng Bân cố gắng đè nén sự thiếu kiên nhẫn, nở nụ cười nói: “Ừm, không sao, con thích xem thì xem đi.”
“Chú, chú có thích xem đá bóng không? Cùng con xem nhé?”
“Không cần, chú xem gì cũng được.”
Hoàng Bân lần thứ hai thở dài, thôi bỏ đi, nhịn nhục một chút là được, thằng nhóc này kiểu gì cũng phải đi học mà.
Trước đó không phải đã nói xin nghỉ một buổi sáng thôi sao?
Thiệt tức chết mà, cùng lắm cũng chỉ phải chờ tới giờ ăn trưa thôi.
Sau khi nghĩ thông được những điều này, có Phương Bình là người ngoài đang ở đây Hoàng Bân cũng không tiện làm chuyện khác, đành phải ngồi xuống sô pha, ngây người xem ti vi.
Phương Bình cũng chăm chăm xem ti vi, xem say mê, nhưng thực ra trong lòng cũng hơi nôn nóng.
Cái ông này, lúc nào ổng mới uống nước?
Chỉ cần ổng uống nước xong, mình sẽ lập tức đi ngay, đợi 20 phút sau lại đến gõ cửa.
20 phút cũng đủ để thuốc phát huy tác dụng, cho dù ổng không bị hôn mê bất tỉnh, thì chắc cả người cũng vô lực nhỉ?
Hoàng Bân đã ngồi nhìn ti vi gần nửa tiếng rồi, hắn chẳng có tâm tư nào uống nước.
Bất đắc dĩ, Phương Bình đành phải đứng lên cầm ly nước nói: “Chú ơi, con rót thêm miếng nước nữa nghen, khát nước quá, sẵn tiện rót cho chú một ly luôn.”
Không chờ Hoàng Bân từ chối, Phương Bình trực tiếp đi vào nhà bếp.
Không trực tiếp rót nước, Phương Bình mang ấm nước nóng ra phòng khách, rót cho mình một ly trước, sau lại rót cho Hoàng Bân một ly đầy để trước mặt hắn.
Hoàng Bân bây giờ không muốn nói gì cả, thằng nhóc này ở khu này cũng có nhiều người quen, nếu như không phải không muốn gây chú ý cho người khác, hắn thật sự rất muốn trực tiếp ném thằng nhãi này từ ban công xuống.
Hoàng Bân nghĩ như thế nào, Phương Bình không để ý.
Khoé mắt liếc qua ly nước trước mặt Hoàng Bân, Phương Bình cũng không động vào ly nước của mình, chỉ