Chương 703:Bám chặt người có quyền
Vương Khải Truyền không ngờ đã muộn như vậy rồi, mà Trần Nghiệp lại tìm tới nhà mình làm gì?
“Ngài Trần, mời ngài ngồi!” Hắn ta lập tức đi tới bưng trà rót nước.
Trần Nghiệp liếc mắt nhìn bên trong biệt thự này, phát hiện ra biệt thự rộng lớn lại thật trống trải, chỉ có một mình Vương Khải Truyền ở, vì thế tò mò hỏi: “Trong nhà ngươi không thuê người giúp việc hay bảo mẫu gì đó sao?”
Vương Khải Truyền cười khổ một tiếng, đáp: “Ngài Trần nói đùa rồi, tôi ngay cả vợ còn chẳng có, sao lại không biết xấu hổ đi hại những bảo mẫu và giúp việc đó nữa chứ?”
Hơn nữa còn có một điểm quan trọng nhất mà hắn ta không nói ra, đó là cho dù hắn ta có tốn số tiền lớn để thuê bảo mẫu và người giúp việc, nhưng những người đó sau khi nghe thấy cảnh ngộ của hắn ta, cũng không có người nào dám tới biệt thự này làm việc hết.
Cũng chẳng vì cái gì khác, mà chỉ là sợ buổi tối một ngày nào đó đang nằm mơ, đột nhiên bị ngọn lửa bùng lên đốt chết cháy!
“Ngươi cũng thật là một kẻ đáng thương!”
Trần Nghiệp không nhịn được mà cảm thán.
Mũi của Vương Khải Truyền chua sót, một tỷ phú to lớn như vậy, suýt chút nữa thì bật khóc ngay tại trận.
Thân là một người khác bị Quỷ quấn lấy, bạn bè thân thích bên cạnh từng người một chết đi, hoặc là đến cả bản thân mình cũng liên tiếp nhận được tin dữ.
Nhưng chết cũng chết rồi, ít nhất thì cũng cho một phát thống khoái ngay tại trận đi!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng Vương Khải Truyền lại ngoại lệ, con Quỷ nhìn trúng hắn ta đó, dường như không có hứng thú với hắn ta, nhưng lại không cho hắn ta lấy vợ sinh con, cũng không cho hắn ta hưởng thụ niềm vui của cha con!
Có gia sản hàng trăm tỷ, lại chỉ có thể để đó ngắm.
Nhưng Trần Nghiệp biết, đây mới là điểm cao minh của con Quỷ thủ lĩnh cấp thấp này.
Nó không giống những con Quỷ khác cần không ngừng thay đổi mục tiêu, mà chỉ cần liên tục nhìn chằm chằm vào Vương Khải Truyền, đã có thể thu hoạch được nỗi sợ hãi trong lòng hắn ta một cách liên tục không ngừng!
Hơn nữa Trần Nghiệp giỏi quan sát nội tâm, cũng có thể nhìn ra được, trong lòng Vương Khải Truyền vô cùng có khát vọng về việc lập gia đình.
Phần khát vọng này càng sâu đậm thì cảm giác sợ hãi cũng sẽ càng mãnh liệt!
Hắn ta sợ mình cô độc đến già, cả đời này đều phải sống trong thấp thỏm bất an, và lẻ loi cô độc.
“Ngài Trần, ngươi nhất định phải giúp ta!” Vương Khải Truyền nói với giọng nghẹn ngào.
Trần Nghiệp gật đầu đáp: “Yên tâm đi, bắt đầu từ ngày mai, ngươi hãy đến chợ hẹn hò lớn nhất ở thành phố cho ta, sau đó tìm một người phụ nữ tốt, đưa về nhà kết hôn! Yên tâm đi! Ngày hôn lễ của ngươi ta sẽ tới, thân là người làm chứng, ta sẽ tặng cho ngươi một món quà.”
Trần Nghiệp đứng dậy, sau đó trực tiến vào trong màn đêm.
“Ồ, ngày mai đi hẹn hò sao?” Lần này, Vương Khải Truyền có hơi ngơ ngác.
Sau đó hắn ta ngồi xuống, lại châm cho mình một điếu thuốc, hút một cách lung tung, trong đầu óc lại loạn cào cào!
“Thật sự phải kết hôn tiếp sao?”
Trong lòng Vương Khải Truyền có hơi rối rắm, trải qua vài cuộc hôn nhân thất bại đã mang lại bài học xương máu cho hắn ta, hơn nữa, mỗi một lần đều sẽ hại chết người phụ nữ mà mình yêu thương!
Hắn ta cũng không phải là một người đàn ông phụ nghĩa, tuy rằng có hơi trăng hoa, nhưng hắn ta tự cảm thấy bản thân mình trong mỗi một cuộc hôn nhân, đều chân thành tuyệt đối với người đó.
Người này một khi đã yêu rồi, thì còn có cách gì được nữa?
Đây cũng không phải là chuyện mình có thể khống chế được…
Vương Khải Truyền hút xong điếu thuốc, cuối cùng cũng đưa ra quyết định!
“Nếu ngài Trần đã nói như vậy, vậy mình lại bắt đầu một cuộc hôn nhân khác là được!"
Ngày thứ hai, vương Khải Truyền trực tiếp đi tới chợ hẹn hò lớn nhất trong thành phố.
Ngay khi nhìn thấy ông ta tới, người phụ trách nơi này và một đám phụ nữ tới đây hẹn hò đều ngạc nhiên đến ngây người!
“Trời ơi, ông chủ Vương, đây chính là Vương lão ngũ kim cương hàng thật giá thật đấy ư…”
(Chú thích: Vương Lão Ngũ kim cương chỉ người đàn ông đơn thân, chưa lập gia đình, đã qua 35 tuổi, và rất giàu có.)
Ngay ở nơi đó có hơn hai mươi người phụ nữ tỏ vẻ rất vừa ý Vương Khải Truyền, muốn hẹn hò với hắn ta.
Nhưng Vương Khải Truyền cũng biết, những người phụ nữ này chỉ là muốn ôm chặt bắp đùi của hắn ta, mới chủ động quăng cành ô liu mà thôi.
Nhưng hắn ta chỉ muốn tìm một người phụ nữ thật lòng yêu nhau!
“Ôi, thời buổi bây giờ tìm được một chân ái thật khó!”
Vương Khải Truyền không nhịn được mà lắc đầu, sau đó để ý đến một người phụ nữ có bộ dáng hơi thướt tha, dung mạo tuyệt vời, ngồi ở nơi đó chơi điện thoại.
Đôi mắt của hắn ta sáng lên, lập tức đi qua đó.
Giữa trưa ngày hôm đó, Trần Nghiệp chơi điện tử trong quán cà phê internet, hắn