Chương 712:Đại lão dẫn đường
Cho dù Trần Nghiệp có an ủi thế nào, nhưng bờ vai gầy yếu của Triệu Tử Thu vẫn không ngừng run rẩy như cũ…
Nhưng rất dễ nhận thấy, tận sâu trong nội tâm của cô ta, bởi vì bị Quỷ ký sinh mà mang đến đau đớn cực lớn, không có cách nào triệt tiêu ngay lập tức đươc.
“Trần Nghiệp, khi đó ta cho rằng mình đã bị nhốt trong trường học, cả đời không thể nào thoát ra được, ta thật sự rất cô đơn, rất tuyệt vọng, ta muốn chết…”
Triệu Tử Thu không ngừng nói hết những chuyện đã xảy ra trong mấy ngày này.
Nhưng trong lòng Trần Nghiệp lại dần dần trầm xuống… Hóa ra con Quỷ vừa rồi đó lại sở hửu thủ đoạn đáng sợ như vậy sao?
Dường như nó có thể khiến toàn bộ thế giới bên cạnh Triệu Tử Thu, hóa thành một màn mà nó muốn cho cô ta nhìn thấy.
“Đều đã qua cả rồi, không sao rồi!”
Trần Nghiệp chỉ có thể an ủi Triệu Tử Thu như vậy, không ngừng vỗ nhẹ lên cơ thể của cô ta.
Triệu Tử Thu đột nhiên ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm vào đôi mắt cách mình thật gần của Trần Nghiệp.
Giờ khắc này, cô ta chưa bao giờ từng phát hiện ra Trần Nghiệp lại đẹp trai đến thế.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong đôi mắt sâu thẳm đó, lộ ra tia sáng thận trọng và cơ trí, hấp dẫn người ta như vậy!
“Trần Nghiệp, ngươi thật đẹp trai…” Triệu Tử Thu không nhịn được mà nói.
Trần Nghiệp lập tức có hơi cạn lời, duỗi một ngón tay ra búng nhẹ lên chóp mũi của cô ta.
“Xem ra cô nhóc nhà ngươi đã không sao nữa rồi, nếu đã như vậy thì ta đi đây.”
“Ế, đừng đi mà, ta rất khó chịu, vừa rồi mới bị Quỷ tính kế xong, sao ngươi có thể rời đi như vậy được chứ?”
Mà Trần Nghiệp thì lại càng chắc chắn hơn, nếu cô gái này có thể nói ra được lời như vậy, vậy rất dễ nhận thấy cô ta đã dần dần bước ra khỏi bóng ma đó rồi.
“Bỏ đi, đợi khi nào Quỷ lại tới, thì ta lại tới tìm ngươi sau.”
Trần Nghiệp ném lại một câu, khiến Triệu Tử Thu khá là cạn lời.
“Hừ, ngươi muốn đi là đi được mất hút chắc?”
Triệu Tử Thu đột nhiên quơ nắm tay nhỏ, nói vào bóng lưng của Trần Nghiệp, sau đó dường như nghĩ đến gì đó, mà phụt một tiếng, ôm miệng tự cười một mình.
Ngày hôm nay, Trần Nghiệp vốn định đi đánh điện tử ở quán cà phê internet, đột nhiên lại nhận được cuộc gọi của chị Lý.
Giọng nói của chị Lý trong diện thoại, rõ ràng có hơi lảng tránh vấn đề chính.
“Cái đó… ngài Trần, ngươi có bận gì không? Nếu không có, có thể tới trường học một chuyến được không?”
Giọng nói của chị Lý vừa dứt, Trần Nghiệp lập tức có hơi nghi ngờ.
Tại sao chị Lý lại kêu mình đi tới trường học, nếu có chuyện gì cần tìm mình, tại sao phải chọn trường học mà không phải là ở biệt thự của cô ta?
Nhưng Trần Nghiệp cũng không nghĩ nhiều như vậy, nghe thấy giọng điệu của chị Lý có hơi mất ổn định, hắn thoáng cảm giác được rất có khả năng đã xảy ra chuyện gì đó.
Vì thế Trần Nghiệp trực tiếp cúp máy, đi tới sân trường.
Khi tiến vào trong sân trường, hắn cảm giác được một màn kỳ quái hơn, chỉ nhìn thấy toàn bộ bạn học, cho dù là đang làm chuyện gì, cũng đều tới tấp nhìn về phía hắn.
“Mau nhìn kìa! Đó chính là Trần Nghiệp!”
“Chính là hắn sao? Gương mặt vừa trẻ tuổi lại còn đẹp trai nữa chứ!”
“Phí lời! Hắn vốn là sinh viên của trường chúng ta, bằng tuổi chúng ta, chỉ có điều sau này đã thôi học rồi mà thôi!”
“Ế, tiếc thế, học trưởng đẹp trai như vậy không có phần của ta sao…”
Một đám học muội chỉ chỉ trỏ trỏ, cảm giác vô cùng tiếc nuối.
Trần Nghiệp đi thẳng vào trong khu vực vườn cây của trường học, trông thấy xung quanh nơi này đều có rất nhiều sinh viên đang nhìn hắn, trên gương mặt đều mang theo vẻ cười như không cười.
“Có ý gì vậy?” Trần Nghiệp càng ngày càng nghi ngờ.
Đột nhiên, hắn nhìn thấy một cái bảng đèn to lớn ở phía trước, do mấy sinh viên cùng giơ lên.
Không có cách nào khác, bảng đèn này thực sự quá lớn, nếu không có đến mấy người thì thật sự không thể giơ lên được.
Sau đó, trên mặt đất xuất hiện những hàng bóng bay, màu sắc rực rỡ… có hồng nhạt, có xanh lục, còn có màu đỏ, bồng bềnh trôi nhẹ nhàng theo gió.
Nhìn thấy một màn này, Trần Nghiệp lập tức ý thức được chuyện gì đó, hắn xoay người định rời đi.
“Trần Nghiệp đừng đi mà!”
Một giọng nói trong trẻo tựa như tiếng chuông gọi hắn lại, không phải Triệu Tử Thu thì là ai?
“Ngươi có chuyện gì sao?” Trần Nghiệp hỏi với gương mặt không có biểu cảm.
Triệu Tử Thu cầm một bó hoa tươi trong tay, chậm rãi đi tới trước mặt Trần Nghiệp.
Sắc mặt của cô ta thoạt nhìn hồng hào, rạng rỡ như vậy, không thể nhìn ra được một chút nào rằng cách đây không lâu cô ta mới bị