Chương 720:Mảnh ghép cuối cùng của câu đố!
Một tiếng đồng hồ sau, Trần Nghiệp đúng hẹn tới nơi.
Nhà hàng phương Tây nằm ở trung tâm thành phố này, có khung cảnh thật sự vô cùng đẹp, hơn nữa có vẻ như là một nhà hàng chủ yếu dành cho các đôi tình nhân.
Sau khi Trần Nghiệp tới nơi này, đã cảm thấy da đầu tê rần… Rất dễ nhận thấy, Triệu Tử Thu lại dự định bắt đầu bày tỏ lòng quyết tâm đối với hắn.
Nhưng điều khiến hắn cảm thấy có hơi bất ngờ, đó là lần này cô ta cũng không có hành động gì lạ thường, mà là ăn cơm tối bình thường.
Hai người tự mình gọi một phần bò bít tết, thêm hai ly nước hoa quả nữa, vừa ăn cơm vừa nói chuyện xảy ra trong vườn trường, hoặc là những câu chuyện thú vị trong cuộc sống.
“Trần Nghiệp, ngươi có biết không? Thực ra ta đã muốn thôi học, sau khi xảy ra chuyện lần trước, ta cảm thấy đã không thể ở lại được nữa!” Triệu Tử Thu vừa xử lý món bò bít tết trên đĩa, vừa nói với vẻ đầy phiền muộn.
Nghe được cô ta cũng muốn thôi học giống mình, Trần Nghiệp lắc đầu theo bản năng, sau đó bảo: “Ngươi và ta khác nhau, vẫn nên chọn hoàn thành việc học đi, dù sao học xong đại học cũng có lợi cho bản thân ngươi.”
Giọng điệu của hắn như ông cụ non, giống như người lớn trong nhà Triệu Tử Thu đang dạy dỗ cô ta.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Điều này khiến cô ta không nhịn được mà hơi nhíu mày lại!
“Hừ, Trần Nghiệp, ngươi lừa ta, vậy tại sao bản thân ngươi lại muốn bỏ dở việc học?”
“Ồ? Cái này sao… đương nhiên ta có nỗi khổ tâm của mình rồi!” Trần Nghiệp đáp.
Sau đó bầu không khí rơi vào một khoảng im lặng ngắn ngủi…
Triệu Tử Thu đột nhiên nói: “Trần Nghiệp, từ nay về sau ta muốn bắt đầu từ từ quên ngươi.” Nói xong câu nói này, cô ta dường như đã hạ quyết tâm rất lớn.
“Ồ, thật sao? Vậy cũng tốt, có thể bắt đầu một cuộc sống mới, sẽ khiến tâm trạng người cảm thấy vui vẻ hơn.
“Hắn vừa cười vừa bảo.
Chỉ có điều, phía sau nụ cười này rốt cuộc ẩn chứa bao nhiêu ý cười, thì chẳng có người nào biết.
“Trần Nghiệp, ta nói ta muốn quên ngươi đấy, sao ngươi lại cười vui vẻ như vậy?” Triệu Tử Thu lập tức nói với vẻ tức giận.
“Ha ha, nào có?”
Hai người nói chuyện câu được câu mất, thoạt nhìn giống như một đôi tình nhân, nhưng thực ra lại không phải là tình nhân.
Người ở phía xa chỉ chỉ trỏ trỏ, đều cảm thấy hai vị khách ngồi ở bàn đó, trai tài gái sắc, vô cùng xứng đôi, không ở bên nhau thì thực sự quá đáng tiếc.
Lúc này, bữa ăn kiểu Tây bò bít tết cũng sắp ăn xong, Triệu Tử Thu đột nhiên tìm một cái cớ đi vào nhà vệ sinh.
Lúc vào tới nhà vệ sinh, cô ta lập tức gửi một tin nhắn thoại: “Alo, Tiểu Hồ Điệp, tiếp theo ta nên làm thế nào hả?”
Tiểu Hồ Điệp bên phần mềm xã hội đó lập tức nhanh chóng trả lời tin nhắn: “Ngươi miêu tả lại một lần những lời ngươi vừa mới nói với hắn đi…”
Sau một phút, Tiểu Hồ Điệp đưa ra một ý kiến: “Như vậy đi, ngươi cứ làm giống như ta nói là được, trong mấy ngày tiếp theo, đừng liên hệ với hắn, hơn nữa, bảo đảm số lần liên hệ càng lúc càng ít!”
Nhưng Triệu Tử Thu lập tức nhíu mày, lo lắng hỏi: “Nhưng mà cứ như vậy thì Trần Nghiệp sẽ thật sự lạnh nhạt với ta thì phải làm sao?”
Tiểu Hồ Điệp tức khắc trả lời tin nhắn: “Ngươi thật đúng là một đứa trẻ ngốc, hôm nay Trần Nghiệp đang thấy ngươi phiền phức, nếu như ngươi cứ tiếp tục quấn lấy không ngừng, sẽ chỉ khiến hắn càng thêm chán ghét ngươi mà thôi!”
Như vậy à…
Triệu Tử Thu nhất thời cũng không rõ ràng.
Sau đó Tiểu Hồ Điệp lại giảng giải một đoạn dài, khiến Triệu Tử Thu gật đầu.
“Được rồi, ta nghe ngươi đó…”
Tiếp sau đó, Triệu Tử Thu đi đến bên cạnh bàn ăn, nhìn thấy người trong đại sảnh đổ dồn ánh mắt ngưỡng mộ, cô ta lại nói với Trần Nghiệp: “Chúng ta đi thôi chứ?”
“Được!”
Trần Nghiệp gật đầu, hai người đứng dậy, rời khỏi nhà hàng.
Sau khi ăn xong bữa cơm này, Triệu Tử Thu cũng không tiếp tục hẹn Trần Nghiệp tiến hành hoạt động sau bữa ăn bữa nữa, mà trực tiếp tự mình trở về.
Trần Nghiệp quay về quán và phê internet, mà Triệu Tử Thu thì lại về trường học.
Trong mấy ngày sau đó, cô ta cũng không chủ động liên lạc với Trần Nghiệp.
Cô ta dựa theo lời của Tiểu Hồ Điệp, kiên định chấp hành cách làm lạt mềm buộc chặt.
Đồng thời, trong lòng cô ta cũng vô cùng chờ mong, làm theo cách làm như vậy, Trần Nghiệp