Chương 758:Ác Nhân cốc cũng cần phát triển
Sự vật sắc nhọn này khiến người bất ngờ không kịp đề phòng, cho dù là Trần Nghiệp cũng hoàn toàn không ngờ tới!
Sau đó, tia sáng này trực tiếp xuyên thủng cơ thể của Ma Diêm La.
Phụt!
Ma Diêm La ho ra máu một cách điên cuồng, trên cơ thể xuất hiện một vết thương to như miệng bát, hắn ta há miệng, dường như còn muốn nói lời gì đó, nhưng vết thương to lớn trên cơ thể lại khiến cả người hắn ta vô lực, mềm nhũn ngã xuống...
Ma Diêm La đã chết!
Trần Nghiệp lập tức lạnh lùng nói: "Ma quỷ phương nào giở trò yêu ma ở đây?"
Vừa dứt lời, bên ngoài lầu trúc vang lên một giọng nói u ám: "Ha ha, vậy mà Hộ Long sơn trang lại có một cao thủ như ngươi, xem ra gần đây đường làm quan của Chu Vô Thị cũng mở rộng quá nhỉ?"
Nghe thấy khẩu khí của người này, hắn lập tức biết được người này tuyệt đối không phải người của Hộ Long sơn trang.
"Kẻ nào, ra đây cho ta!" Trần Nghiệp đột nhiên cất cao âm điệu, trong giọng nói bùng phát một nguồn tác động nội lực đáng sợ!
Giọng nói này hình thành những làn sóng trùng trùng điệp điệp, tấn công về phía xa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bên ngoài lầu trúc, dường như truyền tới tiếng loạt soạt, nhưng sau đó lại dần dần yên tĩnh lại.
"Nội lực rất mạnh! Xem ra tin đồn ngươi biết một môn thần công hấp thụ nội lực của người khác, quả nhiên không giả!"
Giọng nói âm u lại vang lên, mà trong lòng Trần Nghiệp thì lại xuất hiện vẻ vô cùng hoang mang.
"Lẽ nào chuyện mình biết Hấp Tinh Đại Pháp này đã truyền khắp toàn bộ võ lâm rồi sao?"
Hắn nghĩ ngợi một chút thấy cũng rất bình thường.
Dù sao thì hắn cũng đã từng đánh nhau với Vô Ngân công tử, lại ở trong hoàng cung lần lượt hấp thụ hai đại cao thủ là Ô Hoàn và công chúa Lệ Tú.
Thiên hạ không có vách tường nào không lùa gió, loại chuyện này những người khác hơi suy nghĩ một chút cũng có thể nghĩ ra được huyền cơ kỳ ảo ở bên trong.
Trần Nghiệp không hề trả lời, mà lại trực tiếp bước ra khỏi lầu trúc.
Quả nhiên, trong khoảng đất trống bên ngoài khu rừng, có một người đeo mặt nạ màu đồng, dáng người đứng thẳng, quần áo trên người không gió tự bay, thoạt nhìn rõ ràng vô cùng thần bí.
"Ngươi rốt cuộc là ai?" Trần Nghiệp hỏi.
Người mang mặt nạ đồng chậm rãi đáp: "Muốn biết ta là ai thì vẫn chưa đến lúc công bố đâu, nhưng ta cũng muốn hỏi ngươi, rốt cuộc ngươi là ai?"
Trần Nghiệp cười ha ha: "Không phải ngươi đã biết rồi sao? Ta chính là mật thám Hộ Long của Hộ Long sơn trang!"
"Ha ha! Bớt dùng lời nói dối đó để lừa ta đi, một vị mật hám Hộ Long, tại sao lại sở hữu võ công tuyệt thế như vậy? Ngươi coi ta là đứa con nít ba tuổi hay sao?"
Sau dó, người mang mặt nạ đồng trực tiếp quay người đi về phía xa trong rừng trúc.
"Đi đâu?" Trần Nghiệp quát lớn một tiếng, đột nhiên bay vút lên trời, như hóa thành một con chim nhạn sà xuống.
Tốc độ của hắn rất nhanh, trực tiếp đuổi đến phía sau người mang mặt nạ đồng!
Thế nhưng lúc này, một màn khiến người cảm thấy kỳ quái đã xảy ra.
Tốc độ đi của người mang mặt nạ đồng này vẫn không thay đổi như cũ, bước chân vô cùng ổn định.
Nhưng bóng người của hắn ta lay động bất định, mơ hồ không rõ, trực tiếp lóe lên vài cái đã biến mất trong rừng cây!
"Tốc độ nhanh thật, hơn nữa rốt cuộc thân pháp này là võ công gì?" Trần Nghiệp có hơi kinh ngạc, nhìn về phía người mang mặt nạ đồng dần đần biến mất không thấy ở phía xa trong sự sững sờ, trái tim hắn dần dần chìm xuống.
Lúc này, hắn thầm đoán ra rốt cuộc người mang mặt nạ đồng có thân phận gì?
Hơn nữ hắn ta còn cố tình ra bên ngoài lầu trúc, rất kịp thời đánh chết Ma Diêm La, có phải vì Ma Diêm La đã nắm giữ tin tức bí mật nào đó hay không? Người mang mặt nạ đồng không bằng lòng để cho Ma Diêm La nói chuyện này ra, cho nên mới đánh chết hắn ta trong lúc nguy cấp!
Nhưng Trần Nghiệp hồi tưởng lại chuyện vừa rồi thật kỹ càng, Ma Diêm La cũng không biết thân phận thực sự của người mang mặt nạ đồng mới đúng.
Toàn bộ mọi chuyện giống như một dấu hỏi lớn xuất hiện trong đầu hắn.
"Không đúng, cái bát đang ở đâu?" Trần Nghiệp đột nhiên nhận ra một lỗ hổng cực lớn, thẳng đến lúc này hắn vẫn chưa tìm được cái bát đâu.
Sau đó, hắn tìm quanh toàn bộ gian lầu trúc, cuối cùng cũng nhìn thấy một cái bát phủ đầy bụi bẩn ở trong một ngăn kéo ẩn bên dưới nền nhà.
Sau khi lau một chút, Trần Nghiệp cất nó vào trong lòng thật cẩn thận, sau đó rời khỏi lầu trúc.
Tuy rằng không biết rốt cuộc cái bát này có phải là cái của Vạn Tam Thiên hay không, nhưng trước mắt xem ra, cũng không có bất kỳ cách nào khác nữa.
Dù