Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện

Chương 774


trước sau



Nhìn thấy người này ăn uống hào phóng như vậy, ánh mắt của tất cả mọi người đều không tự chủ được nhìn về phía hắn ta.

Thượng Quan Hải Đường ở bên cạnh lại càng không nhịn được mà nói: “Bụng của người này thoạt nhìn teo tóp, sao có thể chứa được nhiều thứ như vậy chứ?”
Nhưng Trần Nghiệp lại nhẹ nhàng lắc đầu, ý bảo cô ta đừng tùy tiện mở miệng nói chuyện, bởi vì hắn đã cảm giác được rõ ràng võ công của người này vô cùng đáng sợ.

Ít nhất thì với cảnh giới tiên thiên hiện nay của hắn mà nói, thì hắn hoàn toàn không có cách nào nhìn ra được độ nông sâu của đối phương.

Nói cách khác, người này rất có khả năng cũng là cao thủ tiên thiên.
Trong tửu lâu này, một người đàn ông với dáng vẻ cao lớn thô kệch, vậy mà cũng là cao thủ tiên thiên sao?
Trong lòng Trần Nghiệp lặng lẽ nghĩ, thoạt nhìn nước ở thành Hồi Dương này vẫn rất sâu đấy…
Sau khi ăn xong, đợi đến khi màn đêm sắp buông xuống, ba người Trần Nghiệp, Quy Hải Nhất Đao và cả Thượng Quan Hải Đường đi tới gần đường Tam Lý, nhìn thấy từ đường Tào thị nằm ở nơi đó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Từ đường Tào thị là một nơi quan trọng nhất trong thành Hồi Dương, phủ nha địa phương Lưu Thiếu Thu đã phái một lực lượng hùng hậu đến trông coi.

Mà tuy rằng từ đường Tào thị cũng mở ra với người ngoài, nhưng người tiến tới dâng hương cũng rất ít.
“Tào cẩu thật đúng là quá đáng, vậy mà lại làm từ đường nhà mình thành chùa miếu tiếp nhận sự cung phụng của người khác, lẽ nào tiền bối nhà hắn ta đã thành tiên rồi chắc?” Thượng Quan Hải Đường không nhịn được mà nói.
Trần Nghiệp cười lạnh: “Không chỉ tổ tiên nhà hắn thành tiên, mà bản thân hắn cũng sắp thành tiên rồi!”
Sau đó, ba người giả trang thành dân chúng bình thường, bước vào trong từ đường Tào thị, chỉ thấy từ đường này chiếm diện tích cực lớn, trong đó có rất nhiều tượng Phật, và những pho tượng vô danh.

Bộ dáng của những pho tượng đó rất xa lạ, chắc hẳn chính là nhân vật tổ tiên các đời của Tào Chính Thuần, mà lúc này cũng có một vài người đang ở nơi này dâng hương cầu được phù hộ.
Đột nhiên Trần Nghiệp để ý thấy, có một ăn mày nhỏ cầm một cái bát tồi tàn, và một cây gậy trong tay, bước vào trong: “Các vị đại lão gia xin thương xót, ta đã hai ngày chưa được ăn gì rồi!”
Ăn mày nhỏ vô cùng đáng thương, xin cơm với một đám người hành hương.

Có người cuối cùng không nhịn được mà định ném hai cái bánh bao cho hắn ta, nhưng lúc này có hai quan binh bước tới, nhấc chân đá ăn mày nhỏ đó qua một bên với vẻ mặt không có cảm xúc!
“Cút ra ngoài, đây là từ đường Tào thị, loại người hạ đẳng như ngươi không được phép vào trong!”
Sau đó, hai quan binh này nhẹ nhàng xách ăn mày nhỏ lên như xách một con gà, đi ra khỏi từ đường.
Trần Nghiệp thở dài một tiếng: “Đúng là trải qua nhiều thế hệ vẫn có những chuyện bi thảm như vậy xảy ra!”
Sau đó ánh mắt của hắn hướng vào trong từ đường này, chỉ nhìn thấy bảng biển và trang phục được sử dụng phía trên những pho tượng, và cả các loại vật phẩm khác nhau dùng để thắp hương, tất cả đều theo khuôn mẫu của từ đường hoàng gia, giống y như đúc!
“Lá gan của Tào Chính Thuần này cũng lớn thật, vậy mà lại dám sử dụng vật phẩm thờ cúng của hoàng thất một cách trắng trợn như vậy sao?” Trong lòng Trần Nghiệp lặng lẽ nghĩ.
Ba người trao đổi ánh mắt, sau đó Thượng Quan Hải Đường chủ động đi về phía đám quan binh đó.
“Các đại lão gia, chúng ta có một thỉnh cầu, muốn được bao trọn toàn bộ từ đường nảy để cầu phúc cho đứa trẻ nhà chúng ta, có thể thu xếp được không?”
Quan binh dẫn đầu nghe được lời này, lập tức nhíu mày, rất rõ ràng, đây vốn là chuyện không hợp quy tắc!
Thế nhưng Thượng Quan Hải Đường lại lôi một đĩnh vàng thật to đặt vào trong túi của vị quan binh dẫn đầu này một cách rất bình tĩnh…
Quan binh dẫn đầu lập tức ho khan hai tiếng, sau đó nghiêm mặt nói: “Nửa canh giờ đủ chưa?”
Thượng Quan Hải Đường lập tức gật đầu: “Đủ rồi đủ rồi, cảm ơn đại lão gia!”

Sau đó toàn bộ người tới dâng hương và quan binh đều lui ra ngoài, chỉ còn lại ba người trong từ đường này.
“Ha ha, người dưới tay của phủ nha Lưu Thiếu Thu này thật đúng là ngu quá, dễ dàng bị lừa như vậy!” Thượng Quan Hải Đường không khỏi lắc đầu, cười bảo.
Ba người thu thập những tín vật này, giấu vào trong lòng một cách im hơi lặng tiếng.

Thời gian vừa tới, ba người lập tức rời khỏi từ đường Tào thị!
Thế nhưng vừa ra bên ngoài, trên con

đường dưới màn đêm tối tắm, ăn mày nhỏ vừa rồi đó vẫn còn đang xin ăn, rất dễ nhận thấy, cũng không có người nào bố thí cho hắn ta, mà mọi người cũng có thể đoán ra được, ăn mày nhỏ này phỏng chừng rất khó sống qua được đêm nay, bởi vì nhìn sắc mặt hắn ta hơi tái nhợt, không có một chút huyết sắc nào, rõ ràng đã sắp đến tình trạng hư thoát rồi.
Trần Nghiệp không đành lòng, bèn đi tới cho hắn ta hai đồng tiền đồng.
“Nhóc con, đi mua hai cái bánh bao ăn đi!”
Sở dĩ hắn không cho nhiều hơn, là bởi vì trong lòng hắn biết rõ, loại người giống như ăn mày nhỏ này, nếu như trên người có của cải sẽ càng dẫn đến tình cảnh bị người giết hại!
Ăn mày nhỏ liên tục bày tỏ lòng biết ơn, vội vàng quỳ xuống dập đầu trước mặt Trần Nghiệp: “Đại ca ca, cảm ơn… ngươi!”
Hóa ra ăn này nhỏ này là một người nói lắp.
Trần Nghiệp đột nhiên có một loại suy nghĩ, sau đó hỏi: “Ngươi thường xuyên tới từ đường Tào thị này xin ăn sao?”
Nhóc nói lắp gật đầu, đáp: “Đúng vậy, ta vẫn luôn ở đây xin ăn…”
Nghe được Trần Nghiệp hỏi, Thượng Quan Hải Đường và Quy Hải Nhất Đao lập tức hiểu ý của hắn.

Muốn lật đổ Tào Chính Thuần, không chỉ cần vật chứng thực tế, mà còn cần có nhân chứng mới được.

Đứa trẻ trước mặt này thoạt nhìn ngây thơ vô tội, còn không phải là nhân chứng tốt nhất hay sao?
Hơn nữa ngay cả một đứa trẻ cũng nói trong từ đường Tào thị này dùng vật phẩm thờ cúng của hoàng thất, lời này cũng sẽ không có người nào hoài nghi.
“Được, vậy ngươi đi cùng chúng ta một chuyến đi!” Trần Nghiệp gật đầu, sau đó dẫn nhóc nói lắp cùng nhau rời đi.
Sau khi trở về tửu lâu, ba người Trần Nghiệp lập tức lôi những vật chứng này ra, sắc mặt nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
“Đợi trời vừa sáng chúng ta sẽ rời khỏi thành, sau đó lập tức về kinh thành, giao những tín vật này cho Thần Hầu!” Trần Nghiệp nói.
Hai người khác đều gật đầu, mọi người có thể dự đoán trước được, một khi những tín vật này bị Thần Hầu nắm được, thì Tào Chính Thuần sẽ chết chắc!
Thế nhưng vào đúng lúc này, trong căn phòng cách vách truyền tới một tiếng kêu thảm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Là nhóc nói lắp!”
Trần Nghiệp cực kỳ hoảng sợ, lập tức xông ra khỏi cửa phòng, vội vàng đi tới phòng của nhóc nói lắp, chỉ nhìn thấy tại ngực của hắn ta có một vết đao thương rõ ràng, máu tươi đang không ngừng chảy ra, hắn ta co giật hai cái, rồi không còn bất cứ động tĩnh nào nữa…
Một đao!
Nhóc nói lắp bị đâm vết thương chí mạng, rồi bỏ mình từ đây.
Sắc mặt của Trần Nghiệp lập tức trở nên vô cùng u ám, là ai lại ra tay với một ăn mày nhỏ chứ?
Hắn nhìn trên nóc nhà có một lỗ thủng, rất dễ nhận thấy, sát thủ đó đã lén lút lẻn vào từ nóc phòng.
Trần Nghiệp trực tiếp xông lên trời, dưới màn đêm thuận theo nóc phòng liên tục đuổi theo.

Sau thời gian nửa nén nhang, hắn lại quay trở về phòng, rất rõ ràng, hắn cũng không đuổi kịp tay sát thủ trong tối kia.
“Mau chóng rời khỏi thành Hồi Dương!” Trần Nghiệp lập tức nói.
Quy Hải Nhất Đao và Thượng Quan Hải Đường cũng biết, hành động của bọn họ phỏng chừng đã bị bại lộ rồi.

Bằng không, nhóc nói lắp cũng sẽ không bị người ám sát.
Ngay đúng lúc này, trong thành Hồi Dương dưới màn đêm, phủ nha Lưu Thiếu Thu dẫn theo đại đội quan binh nhân mã, xông tới từ con đường phía xa.
“Bao vây tửu lâu này lại cho bản quan!”
 
Lưu Thiếu Thu lạnh lùng vung tay, hơn trăm quan binh bao vây toàn bộ tửu lâu lại.

Đồng thời còn cầm theo những vũ khí sắc bén như cung tên và đuốc, thề phải bắt được người trong tửu lâu!



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện