Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện

Chương 779


trước sau



“Kẻ nào lén lén lút lút ở đây, cút ra ngoài cho ta!” Lão đại trong tam đài bát tọa lớn tiếng hỏi.
Nội lực của hắn mạnh nhất trong tam đài bát tọa, một câu nói này hét ra, lập tức hình thành một dòng nước lũ cuồn cuộn dưới màn đêm, hướng về phía nóc nhà xa xa.
Thế nhưng một giọng nói do nội lực phát ra này, lại đột nhiên biến mất trong vô hình, rất dễ nhận thấy, nó không hề tạo ra bất cứ sự ảnh hưởng gì đối với người trong tối đó!
Mà Trần Nghiệp sau khi nghe thấy giọng nói của hắn ta cũng lập tức biết được, hóa ra người này chính là người vẫn luôn bám theo tam đài bát tọa suốt hai ngày hai đêm, cũng chính là kẻ được gọi là đôi mắt trong tối!
“Muốn biết thân phận của ta rất dễ, tiếp sau đây ngươi sẽ biết ngay thôi!” Người trong tối này lạnh lùng đáp.
Nhưng giọng nói của hắn ta lại đột nhiên trở nên mông lung bất định, cũng không để người cảm giác rõ ràng được rốt cuộc hắn ta đang ở vị trí nào.

Thế nhưng Trần Nghiệp lại dường như mơ hồ cảm giác được, người này đã lùi đến một nơi rất xa.

Đây là một loại cảm giác vô thức, hắn cũng không thể nào nói rõ được tại sao.
Đột nhiên, một tia sáng màu bạc bất chợt sáng lên trong đêm đen, từ xa tới gần, tốc độ càng lúc càng nhanh! 
Vù…
Tia sáng bạc phóng tới phía trước, mục tiêu chính là lão đại trong tam đài bát tọa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hừ!
Lão đại hừ lạnh một tiếng, trực tiếp vung đao thép lên, một đao bổ rơi tia sáng bạc này.
Keng…
Vậy mà trường đao lại phát ra tiếng chấn động dữ dội, khiến cổ tay người này tê rần.
“Đao khí thật lớn…”
 
Lão đại trong tam đài bát tọa ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn vào bầu trời đêm, trong ánh mắt không nhịn được mà hiện ra vẻ hoảng sợ.

Hắn ta biết rõ người trong tối này phóng ám khí tới từ một khoảng cách xa như vậy, hơn nữa, ám khí này lại chỉ là một cây châm nho nhỏ mà thôi, vậy mà đã có thể suýt chút nữa đánh gãy trường đao của mình rồi?
Phần thân pháp và lực đạo này thực sự có thể nói là khủng khiếp!
Vù vù vù!
Trong bóng đêm, những tia sáng bạc liên tiếp sáng lên.

Lần này là bảy đường sáng bạc lần lượt xuất hiện, đồng thời hướng về phía lão đại của tam đài bát tọa!
Lần này, sắc mặt của lão đại trắng bệch, biết mình ngay cả một tia sáng bạc cũng chỉ có thể ứng phó một cách khó khăn, vậy bảy đường sáng bạc, hắn ta chắc hắn sẽ chết không nghi ngờ gì cả!
“Mau chóng giúp một tay!”
Những người khác trong tam đài bát tọa lập tức bay qua, sử dụng thủ đoạn của riêng mình cùng ngăn cản những tia sáng bạc này, nhưng kết quả của bọn họ cũng giống như vậy, cũng đồng thời cảm thấy cánh tay tê rần!
Không hề nghi ngờ gì, lực đạo trên tia sáng bạc này thực sự quá lớn.
“Không ổn, đây là đại sư ám khí!”
Toàn bộ người trong tam đài bát tọa lập tức nhận ra được, người tới là một đại sư ám khí!
Trong võ lâm mênh mông, người biết sử dụng ám khí có rất nhiều, nhưng kỹ thuật của bọn họ cũng phân từ cao đến thấp, mà căn cứ theo lĩnh vực ám khí này, người đạt đến trình độ khủng khiếp nhất sẽ được gọi là đại sư ám khí.

Mà đại sư ám khí trong toàn bộ võ lâm, độc bộ thiên hạ, là sự tồn tại tựa như lông phượng sừng lân.
Một đại sư ám khí, có thể nói là bất khả chiến bại trong những người cùng cấp bậc!
“Thậm chí trong một vài trận chém giết ở võ lâm, nếu như một bên có một đại sư ám khí ở trong bóng tối trợ giúp, vậy họ thậm chí có thể giết sạch toàn bộ những người khác mà không hề tốn sức một chút nào.”
Bởi vì đại sư ám khí ẩn nấp trong tối, không hề bị người phát hiện ra, hắn ta lại có thể thông qua ám khí mà dễ dàng ngắm trúng lần lượt từng mục tiêu một, đánh chết từng người một của đối phương bằng cách thức đi săn!
Người như vậy thật khó lòng phòng bị, khiến người cảm thấy da dầu tê rần.
Không có bất cứ thế lực bang phái nào muốn đối đầu với một đại sư ám khí hết…

Sắc mặt của ba người Trần Nghiệp, Thượng Quan Hải Đường và Quy Hải Nhất Đao cũng trở nên vô cùng nặng nề, không ngờ vậy mà lại có một đại sư ám khí tới đây!
Thượng Quan Hải Đường thì thầm: “Đại sư ám khí cực kỳ hiếm thấy, ngay cả sư phụ ta cũng chưa có danh hiệu này, lẽ nào lại là người của Tào Chính Thuần sao?”
Mà Trần Nghiệp ở bên cạnh thì lại rơi vào trong im lặng, hắn cũng đang suy nghĩ xem rốt cuộc người này đại diện cho thế lực nào tới.

Bởi vì theo như hắn biết, đại sư ám khí chân chính có khả năng sẽ hoàn toàn không bán thể diện cho Đông Hán, cho dù là Tào Chính Thuần, cũng không có tư cách có thể khiến đại sư ám khí

cống hiến sức lực cho hắn ta!
Nhưng vào lúc này, sát khí dưới bầu trời đêm đó lại xuất hiện một lần nữa.

Lần này không phải là ánh sáng bạc, mà là một đám mây màu đỏ tía.

Không sai, đám mây ngũ sắc này giống như một ngọn lửa, đan vào nhau giữa không trung, khiến người hình thành một loại ảo giác, đó chính là dưới màn đêm dường như bùng lên một ngọn lửa lớn hừng hực!
“Không ổn, là kỹ thuật của Đường Môn đất Thục, một trong tám tuyệt kỹ… Hỏa Thiêu Lâm!”
Toàn bộ người của tam đài bát tọa có mặt ở đây đều là người thấy nhiều hiểu rộng, lập tức nhận ra sự đáng sợ của một chiêu này.

Sắc mặt của mọi người đều thay đổi, tất cả lùi lại, trốn ở phía sau những căn nhà trên phố, nhìn toàn bộ những chuyện này với vẻ kinh hồn bạt vía, chỉ thấy màu sắc của đám mây tím đó càng lúc càng đậm, sau đó chậm rãi tới gần!
Khi đến trước mặt, Trần Nghiệp đột nhiên nhận ra hóa ra đám mây tím này lại do mấy trăm ám khí dày đặc tạo thành, dùng thủ đoạn cực kỳ cao minh thúc giục tới…
Ám khí này di chuyển với tốc độ rất chậm, nhưng giữa chúng lại có sự liên kết với nhau, chậm rãi di chuyển giữa không trung.

Nhưng nghĩ cũng biết nội lực và thủ đoạn của người khống chế những ám khí này phải đạt đến trình độ tinh vi thế nào mới có thể làm được!
Mà màu sắc đỏ tía này, lại là do một tầng nước sơn đỏ được quét trên ám khí.

Một chiêu này cũng được khen là một trong tám đại tuyệt kỹ ám khí đỉnh cấp của Đường Môn đất Thục, gọi là Hỏa Thiêu Lâm!
“Cẩn thận một chút, Hỏa Thiêu Lâm này vô cùng lợi hại, nghe nói còn đáng sợ hơn mạn thiên hoa vũ tát kim tiền của sư phụ ta…” Hai mắt của Thượng Quan Hải Đường ở bên cạnh lập tức co rút dữ dội, cũng chậm rãi lùi về sau.
Trần Nghiệp gật đầu, biết một chiêu này rất lợi hại.

Hơn nữa Hỏa Thiêu Lâm này sở trường nhất chính là đối phó với trận doanh nhiều người cùng liên thủ, người ở trước mặt một chiêu này có nhiều đến đâu cũng không có ý nghĩa.
Vù vù vù!
Đột nhiên Hỏa Thiêu Lâm này bắt đầu tăng tốc, bay về phía đám người Trần Nghiệp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Trong màn đêm, dường như đổ xuống một cơn mưa ám khí…
Keng keng keng…
Trần Nghiệp vận khởi Kim Cương Bất Hoại Thần Công, liên tục né tránh qua những khe hở của Hỏa Thiêu Lâm này.

Còn đám người Quy Hải Nhất Đao và Thượng Quan Hải Đường cũng dựa ưu thế của góc tường, tránh được toàn bộ ám khí, điều đáng để nhắc tới là trên toàn bộ ám khí trong Hỏa Thiêu Lâm này đều không có độc.
Nghe nói ám khí của Đường Môn đất Thục đều không dùng độc, đây cũng là một trong những tiêu chí của bọn họ, đại diện cho một loại kiêu ngạo trong lòng người Đường Môn.

Bọn họ cảm thấy với sự mạnh mẽ từ ám khí của bọn họ, khỏi cần dùng đến độc, dùng độc là một loại sỉ nhục đối với bọn họ!
“Hỏa Thiêu Lâm quả nhiên lợi hại!”
Ánh mắt của Trần Nghiệp dường như xuyên thủng màn đêm, nhìn đến bóng người của đại sư ám khí dó.
Soạt!
Hắn dùng sức nhấn mũi chân lên mặt đất, rồi bay thẳng ra ngoài.

Vừa rồi hắn đối đầu với Hỏa Thiêu Lâm, chỉ là muốn nhân cơ hội này để tập trung vào vị trí của đại sư ám khí đó, và bây giờ hắn đã nhìn thấy hắn ta rồi!
Vì thế hắn gống như một bóng ma, băng qua trên những nóc nhà, hướng thẳng về phái tây bắc.

Nơi đó có một bóng đen đang nhanh chóng lùi lại, đáp xuống khỏi mái nhà, sau đó biến mất trong góc phố!
“Cái gì, lại không thấy nữa rồi?”
Trần Nghiệp bay tới đây, lập tức nhíu mày lại.

Hắn không ngờ ở trước mặt tốc độ của mình, mà người này vẫn có thể chạy nhanh như vậy….



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện