“Hoàng thúc, ngươi quá khiến trẫm đau lòng thất vọng!” Tiểu hoàng đế nói một cách vô cùng đau đớn.
Thiết Đảm Thần Hầu đang định ra tay bắt tiểu hoàng đế lại, thì mấy bóng đen ở phía sau lại chậm rãi duỗi tay ra nắm chặt vũ khí trên người.
Chỉ riêng động tác rất nhỏ này, lại khiến con ngươi của Thiết Đảm Thần Hầu co rút dữ dội.
Trực giác trời sinh nói cho hắn ta biết, mấy người này vô cùng nguy hiểm!
Mấy thuộc hạ tâm phúc ở bên cạnh Thiết Đảm Thần Hầu có hơi không phục, muốn thể hiện bản thân trước mắt hắn ta, nên chủ động xông tới bên cạnh tiểu hoàng đế.
Mà Thiết Đảm Thần Hầu cũng không ngăn cản, hắn ta cũng muốn kiểm chứng suy đoán trong lòng mình một chút, xem mấy tên mặc áo đen này rốt cuộc có thân thủ thế nào?
Một đám thuộc hạ của hắn ta trực tiếp bay ra ngoài với tốc độ rất nhanh, trong nháy mắt đã tới trước mặt tiểu hoàng đế, thế nhưng ngay đúng lúc này, mấy người mặc đồ đen trực tiếp rút đao!
Đao khí tung hoành giao nhau giữa không trung, sau đó lại nhanh chóng thu đao lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từ lúc rút đao đến vung đao, sau đó là thu đao lại, suốt toàn bộ quá trình còn chưa đến một lần hít thở đã hoàn thành, tốc độ cực nhanh!
Thế nhưng ngay sau đó, cơ thể của mấy tay thuộc hạ của Thiết Đảm Thần Hầu, lại hoàn toàn cứng ngắc bất động giữa không trung.
Rồi từ từ… bả vai hoặc là eo hoặc là đùi của bọn họ, tóm lại là mỗi một bộ phận đều trong nháy mắt lệch khỏi vị trí, sau đó từ từ tách ra khỏi những bộ phận khác!
Bộp bộp bộp…
Từng người một nối tiếp nhau liên tiếp rơi xuống mặt đất, bọn họ ngay cả một thi thể hoàn chỉnh cũng không còn, mà thẳng cho đến lúc này, máu tươi mới từ từ chảy ra từ trên những cỗ thi thể đó…
“Đao thật nhanh!”
Thiết Đảm Thần Hầu cả kinh, đao pháp của mỗi một người trong số đám áo đen này đều có thể nói là cực kỳ khủng khiếp, về phương diện tốc độ, có thể xưng là đạt đến cực điểm.
“Các người là ai?” Giọng nói của Thiết Đảm Thần Hầu ngược lại trông có vẻ rất bình tĩnh.
Cho dù lúc này động tĩnh ở phía đại nội cấm quân càng lúc càng gần, mà tiểu hoàng đế trước mặt có mấy người áo đen bảo vệ, gần như bình yên vô sự.
Nhưng Thiết Đảm Thần Hầu lại trông không hề sốt ruột một chút nào, bởi vì con át chủ bài lớn nhất của hắn ta vẫn chưa tới.
Một lá trong số đó chính là thập đại tướng quân, mà một lá còn lại chính là sự hợp tác với Vạn Tam Thiên.
Chỉ cần hai con át chủ bài này nằm trong tay hắn ta, có người có tiền, bất cứ lúc nào cũng có thể ngóc đầu trở lại.
Mà một trận ám sát vào hoàng cung đêm nay, thực ra chỉ là một hành động mạo hiểm nhất thời mà thôi.
Thành công thì đương nhiên là chuyện tốt, có thể làm ít công to.
Nhưng cho dù là thất bại thì cũng không ảnh hưởng lớn bao nhiêu, cùng lắm thì trực tiếp đại chiến một trận với hoàng triều, rồi lật đổ tất cả.
Thế nhưng lúc này, trả lời Thiết Đảm Thần Hầu lại chính là một giọng nói lạnh như băng: “Bọn họ không phải người của ai khác, mà là người của ta!”
Người nói chuyện chính là Trần Nghiệp.
Lúc này hắn xuất hiện trên mái hiện trên đỉnh hoàng cung, hai tay gác ở sau đầu, nằm nghiêng trên nóc nhà, bộ dáng trông có vẻ vô cùng dễ chịu và thoải mái.
“Cái gì, là ngươi?” Lần này, Thiết Đảm Thần Hầu cuối cùng cũng cả kinh, nhìn chằm chằm vào Trần Nghiệp trên nóc nhà với vẻ khó tin.
“Trần Nghiệp, ngươi còn không mau xuống giúp ta cùng nhau làm nên đại sự?” Thiết Đảm Thần Hầu lập tức to tiếng quát.
“Trần Nghiệp, đợi ta làm hoàng đế, ngươi chính là tể tướng đương triều, thế nào?” Thiết Đảm Thần Hầu bắt đầu dùng quan chức để cám dỗ Trần Nghiệp.
Trong lòng hắn ta cũng càng lúc càng lo lắng, biết chuyện tối nay khó thoát khỏi liên quan đến Trần Nghiệp.
Mà sở dĩ kế hoạch của mình thất bại, phần lớn nguyên nhân đều thuộc về mấy người mặc đồ đen trước mặt này, nhưng Trần Nghiệp vừa mới nói rõ ràng, những người này lại là thuộc hạ của hắn.
Lúc này, Thiết Đảm Thần Hầu mới phát hiện ra sự lo lắng từ trước đến nay của mình, cuối cùng cũng thành hiện thực chân chính.
“Trần Nghiệp, nếu như ta làm hoàng đế, sẽ ban cả vạn mẫu ruộng cho ngươi, để ngươi cả người nắm quyền tự trị trong khu vực, hưởng hết vinh hoa phú quý, áo cơm không lo!”
Thiết Đảm Thần Hầu tiếp tục bắt đầu thăng cấp, từ quan vị chuyển thành đại quan biên cương, hưởng hết vinh hoa phú quý, thiết nghĩ bất cứ người nào ở trước mặt lợi ích như vậy, đều rất khó có thể giữ vững tâm mình không lay chuyển!
Nhưng đối với Trần Nghiệp mà nói, hắn lại chỉ cười lạnh một tiếng đầy