“Giao chiến ba trận sao?”
Thẩm Thiên Nam tiến vào trong một suy nghĩ quyết định khó khăn.
Hắn ta phân tích cẩn thận thế cục trước mặt, hiện tại xem ra sau khi Trần Nghiệp ở Ác Nhân cốc ra sân, nhất định sẽ giành được thắng lợi, về điểm này trong lòng hắn ta cũng biết rất rõ!
Dù sao thì Thẩm Thiên Nam hắn ta cũng biết về những chiến tích vốn có của Trần Nghiệp,.
Khi vừa mới xuất đạo, hắn đã mạnh mẽ đánh bại Vô Ngân công tử, sau đó đánh chết Ô Hoàn và công chúa Lệ Tú, lại còn giết chết một đám ma đầu ở trong thiên lao… Nghe nói còn từng dọa sợ Đế Thích Thiên nữa?
Nhưng chuyện này, Thẩm Thiên Nam tỏ ra khá nghi ngờ.
Nhưng sau đó chuyện Trần Nghiệp đánh bại Thiết Đảm Thần Hầu trong hoàng cung, lại có rất nhiều người đích thân nhìn thấy.
Một loạt chuyện này và cả chiến tích huy hoàng ấy, đều không thể nghi ngờ gì, đã chứng minh được thực lực khủng khiếp của Trần Nghiệp, Thẩm Thiên Nam biết chỉ cần hắn ra sân thì chắc chắn có thể giành được thắng lợi.
Sau đó Thẩm Thiên Nam lại nghĩ đến, trong Ác Nhân cốc, ngoại trừ Trần Nghiệp ra, chắc hẳn cũng không có cường giả đỉnh cao nào có thể ra tay, bọn họ chẳng qua chỉ có số lượng khá đông mà thôi.
Mà Thẩm Thiên Nam nghĩ ngợi một chút, trong trận doanh phái bên mình, có rất nhiều cường giả đã nổi danh từ lâu trong võ lâm, bao gồm cả các chưởng môn môn phái nữa…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Được! Ván cược này ta cược với ngươi!”
Thẩm Thiên Nam trực tiếp đáp một cách sảng khoái, đồng thời trong lòng cũng cười lạnh không thôi.
Cho dù hắn ta có thua một trận, thì hai trận còn lại chắc chắn cũng vẫn là bên mình thắng!
Đương nhiên, việc tổ trưởng tổ bốn chủ động đứng ra nói những lời này là nhờ dưới sự gợi ý của Trần Nghiệp, lúc này nhìn thấy Thẩm Thiên Nam đồng ý, tảng đá trong lòng bọn họ cũng hoàn toàn hạ xuống.
“Ha ha, chúc mừng đã trúng kế!” Trong lòng tổ trưởng tổ bốn vừa cười vừa nói.
Sau đó người của hai bên đều tự trở về trận doanh của mình, bắt đầu bàn bạc chọn ứng cử viên lên so tài chiến đấu trong ba ván tiếp theo.
Trần Nghiệp, mấy vị tổ trưởng cùng Long Ác Nhân, và Hổ Ác Nhân lùi vào trong cốc, bắt đầu bàn bạc sẽ chọn ai ra trận tiếp theo.
Trần Nghiệp nói: “Ngoại trừ ta ra vẫn cần chọn hai người nữa ra trận, các ngươi cảm thấy phái ai đi là thích hợp nhất?”
Long ác Nhân và Hổ ác nhân đưa mắt nhìn nhau, chủ đông xin ra chiến.
Nhưng Trần Nghiệp nghĩ một chút, lại trực tiếp phủ nhận suy nghĩ của hai người này.
Nguyên nhân cũng không phải gì khác, mà chỉ là vì thực lực của hai người Long ác nhân và Hổ ác nhân này còn kém, chỉ một chút ít như thế thôi.
Trần Nghiệp nghĩ ngợi, cuối cùng nói với tổ trưởng tổ bốn và tổ trưởng tổ sáu: “Hai người các ngươi theo ta ra trận đi.”
Hai người này đương nhiên đồng ý, hơn nữa bọn họ khổ luyện võ công đã lâu, bây giờ cũng tự nhận công pháp của mình đã có chút thành tựu, có thể trợ giúp Trần Nghiệp phát huy tác dụng vào rất nhiều thời khắc mấu chốt.
Nhưng lúc này, Trần Nghiệp liếc mắt nhìn phía đối phương một chút, nghĩ ngợi một lát, cuối cùng gọi riêng tổ trưởng tổ bốn sang một bên.
“Ta dạy ngươi một chiêu, có thể lĩnh ngộ được bao nhiêu, thì còn phải dựa vào tạo hóa của ngươi vậy!”
Giọng nói của Trần Nghiệp vừa dứt, trên gương mặt của tổ trưởng tổ bốn lập tức lộ ra vẻ mừng rỡ như điên.
Hắn ta cũng không ngốc, biết Trần Nghiệp muốn truyền thụ cho mình một chiêu võ công cao minh.
“Cảm ơn chủ nhân đã ban thưởng!” Tổ trưởng tổ bốn nói với vẻ vô cùng cung kính.
Sau đó, Trần Nghiệp bắt đầu biểu diễn một chiêu ngay trước mặt tổ trưởng tổ bốn, chỉ thấy hắn chậm rãi duỗi một ngón tay ra, rồi nhẹ nhàng hạ xuống giữa không trung.
Lần này động tác rất chậm rãi, thế nhưng không biết tại sao, tổ trưởng tổ bốn lại đột nhiên cảm thấy trước mắt dường như xuất hiện một màn ảo giác.
Đó chính là ngón tay của Trần Nghiệp, dường như trong nháy mắt đã vẽ tới một khoảng cách rất xa.
Sau đó, ngón tay của hắn đang chỉ vào giữa không trung, không ngừng vung ngang dọc trái phải, như thể đang vẽ một bức tranh sơn thủy tuyệt đẹp.
“Thật kỳ lạ, rốt cuộc đây là võ công gì?”
Tổ trưởng tổ bốn tập trung nhìn một cách nghiêm túc, trong đầu tiến vào một cảnh giới trống trải và trong suốt.
Dần dần, hắn ta dường như phát hiện ra Trần Nghiệp đã biến mất trước mắt mình, chỉ còn lại một vị họa sĩ vô danh trên đời đang vẽ một bức tranh sơn thủy một cách nghiêm túc.
“Loại ý cảnh này thật đáng sợ...” Tổ trưởng tổ bốn không nhịn được mà cảm thán.
Hắn ta có thể cảm giác được, Trần Nghiệp đang dùng một loại cảnh ý cao minh để biểu diễn một loại võ công bình thường.
Thế nhưng, điều này vừa