Cùng với giọng nói của tổ trưởng tổ bốn vừa dứt, vậy mà đao khí lại từ từ hóa thành hình dáng một bức tranh sơn thủy, sau đó lăn dài về phía trước, bay về phía Thẩm Thiên Nam.
Bởi vì hai bên đều đang lao tới chính giữa với tốc độ cực nhanh, cho nên lần này Thẩm Thiên Nam dù có bản lĩnh thông thiên, cũng hoàn toàn không có khả năng lập tức tránh né được.
Vì thế, hắn ta cũng chỉ có thể kiên cường đụng vào giữa bức tranh sơn thủy này.
Trong lòng Thẩm Thiên Nam lập tức thầm hô một tiếng không ổn, nhưng lúc này hối hận cũng đã không kịp, đã không còn bất cứ biện pháp nào khác nữa rồi.
Hắn ta hỉ có thể tập trung toàn bộ nội lực trong cơ thể mình ngưng tụ trên gương mặt, sau đó đó đón đỡ bức tranh sơn thủy tạo thành từ đao khí này!
Sau khi tổ trưởng tổ bốn vẽ ra bức tranh này, hắn ta thở ra một hơi thật nặng nề, cả người cảm thấy hư thoát, trong đầu cảm thấy vô lực giống như có thủy triều cuốn tới…
Tuy rằng bức tranh này cũng không hoàn chỉnh như của Trần Nghiệp.
Nhưng trong này vẫn có rất nhiều đường nét thô sơ, giống như khuôn mẫu, khá có một tia uy năng.
Ngay khi bức tranh sơn thủy này đụng lên người Thẩm Thiên Nam, toàn bộ đao khí đều bùng nổ, chỉ nhìn thấy trong bức tranh này, mỗi một đường nét đều đột nhiên kéo dài thẳng tắp, hơn nữa từ trong cuộn tranh còn đột nhiên nhảy ra những đường đao khí nối tiếp nhau đầy đáng sợ, xuyên tới xuyên lui một cách tùy ý trên người Thẩm Thiên Nam…
Vù vù vù…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đợi đến khi bức tranh sơn thủy này hoàn toàn biến mất, cả người Thẩm Thiên Nam từ trên xuống dưới không biết đã trúng bao nhiêu đao khí.
Trên người hắn ta có rất nhiều vết thương, một bộ cẩm bào mặc trên người cũng trở nên rách tả tơi, thoạt nhìn giống như một tên ăn mày vô cùng chật vật.
Trên gương mặt của Thẩm Thiên Nam cũng bị đao khí nhẹ nhàng sượt ra một vết thương nhỏ, tuy rằng không nghiêm trọng lắm, nhưng trong trường hợp này lại trông có vẻ vô cùng dữ tợn.
“Đa tạ, Thẩm đại hiệp!” Tổ trưởng tổ bốn cuối cùng cũng nở nụ cười, còn là cười đến vô cùng vui vẻ.
Một trận chiến này hắn ta đã gánh được áp lực, thay Trần Nghiệp lấy lại một bàn thắng mấu chốt.
Trong toàn bộ Ác Nhân cốc lặng ngắt như tờ!
Sau một lúc lâu, người phía bên Ác Nhân cốc mới bùng nổ tiếng hoan hô chấn trời.
Mà trái lại, phía bên liên minh đồ ma, sắc mặt của người nào cũng đều u ám đến cực điểm, hơn nữa mọi người biết tình hình lúc này cực kỳ bất ổn!
Bởi vì trong ba ván tỷ thí, hai ván trước mỗi bên đều có chiến thắng, mà khi tới ván thứ ba quyết định thắng lợi, Trần Nghiệp chắc chắn sẽ ra tay.
Đến khi ấy, trong liên minh đồ ma, còn ai có thể ngăn cản được hắn nữa?
Thẩm Thiên Nam đứng nguyên tại chỗ, thật lâu không cử động, trong ánh mắt toát ra ve cực kỳ phức tạp, hắn ta không ngờ vậy mà mình lại thua một hậu sinh vãn bối.
Hơn nữa, hắn ta cũng biết đối phương trong toàn bộ Ác Nhân cốc, người này chẳng qua chỉ là một thuộc hạ của Trần Nghiệp mà thôi.
“Vậy mà ta lại không đánh lại được thuộc hạ của hắn…”
Thẩm Thiên Nam nhìn Trần Nghiệp ở phía xa đang mang bộ dáng sâu hiểm khó dò, khiến trong lòng hắn ta lại cảm thấy càng thêm giày vò, càng thêm khó hiểu.
“Ôi…”
Thẩm Thiên Nam thở dài một tiếng, trong lòng nghĩ hôm nay thật sự đã mất sạch mặt mũi rồi, không ngờ đi săn thú còn để đại bàng mổ mắt, nỗi khổ trong lòng cũng chỉ có mình mình biết.
Trận chiến thứ ba quyết định thắng thua cuối cùng đã đến, Trần Nghiệp chắp hai tay sau lưng, chậm rãi bước vào trong sân.
Hắn không nói một câu nào, áo bào trên người không gió tự bay.
Một nguồn khí tức không giải thích được từ từ tản ra, khiến toàn bộ người phía bên liên minh đồ ma đều ngừng hô hấp, cảm thấy khó thở như thủy triều ùa tới.
“Thật đáng sợ, đây chính là cốc chủ đương nhiệm của Ác Nhân cốc sao?” Có người không nhịn được mà thì thào tự nói.
Sau một lúc, phía bên liên minh đồ ma mới có một vị đại sư Thiếu Lâm tự bất chấp khó khăn đứng ra.
“A di đà phật, bần tăng là Liễu Đắc! Xin thỉnh giáo cao chiêu của Ác Nhân cốc chủ!”
“Hóa ra là cao tăng Thiếu Lâm…”
Trong lòng Trần Nghiệp gật đầu, lòng nói sự sắp xếp này của Thần Vũ đại hiệp Thẩm Thiên Nam cũng rất thích hợp.
Trước cho Kim Đao môn chủ ra sân, sau đó giành được một bàn thắng, mà cho dù không thắng cũng không sao, bởi vì ván thứ hai Thẩm Thiên Nam sẽ tự mình ra sân, tự cho rằng mình đã nắm chắc phần thắng.
Mà một trận cuối cùng lại sắp xếp đại sư Thiếu Lâm lên, cũng