Sóng gió tạo ra từ chuyện cuối cùng này thực sự quá lớn.
Không có cách nào khác, đây là sứ giả mà hoàng đế phái tới, vậy mà lại bị người giết chết một cách công khai, hơn nữa còn là một vị thần tử.
Loại chuyện này có gì khác biệt với trực tiếp tạo phản sao?
“Hoàng thượng, mấy người này thực đúng là đại nghịch bất đại, người nhất định không thể nhân nhượng cho bọn họ!” Tể tướng đương triều Từ Chi Đạo tận tình khuyên nhủ.
Lúc này, tiểu hoàng đế đã hoang mang lo sợ rồi, bản năng trời sinh của người làm hoàng đế nói cho hắn ta biết, khâm sai đại thần mà mình phái qua đó bị người giết rồi, hơn nữa còn là trực tiếp bị chém chết ngay trước mặt nhiều tướng sĩ trong quân doanh như vậy.
Chuyện này không thể nghi ngờ chính là giẫm đạp lên quyền uy thiên tử của hắn ta, chà đạp một cách dữ dội.
Thế nhưng tiểu hoàng đế cũng không ngốc, hắn biết mấy đại tướng quần này có quan hệ trong tối với Trần Nghiệp, mà bây giờ hắn ta cũng biết, sức mạnh của Trần Nghiệp khổng lồ bao nhiêu!
Dù sao thì trong toàn bộ hoàng triều này cũng có một vài tổ chức tình báo tương tự giống như Cảm Y Vệ, Đông Hán, Tây Hán…
Bọn họ ở trong tối điều tra được một vài manh mối có liên quan đến sức mạnh của Trần Nghiệp, sau khi báo cáo cho tiểu hoàng đế, lập tức khiến trong lòng tiểu hoàng đế vô cùng khiếp sợ!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này hắn ta không tự chủ được mà nghĩ đến, có lẽ Trần Nghiệp chính là Thiết Đảm Thàn Hầu tiếp theo?
Không, hắn ta rất có khả năng đã vượt qua Thiết Đảm Thần Hầu rồi!
“Lẽ nào thật sự muốn trẫm phải hạ thánh chỉ, bắt bảy đại tướng quân trở về sao?” Trong mắt tiểu hoàng đế xuất hiện một vẻ do dự.
Mà tể tướng Từ Chi Đạo thì lại trông có vẻ vô cùng oán giận, lớn tiếng nói: “Hoàng thượng, thiên uy không thể xâm phạm, cho dù bảy đại tướng quân nắm giữ quyền binh thì đã sao? Lẽ nào thánh chỉ hạ xuống, bọn họ còn dám kháng mệnh chắc?”
Tiểu hoàng đế gật đầu, tán đồng với lời nói của Từ Chi Đạo.
Dù sao thì hắn ta cũng chính là hoàng đế, nếu như bảy đại tướng quân dám công khai kháng chỉ, toàn bộ thiên hạ vạn dân, sẽ không có đất dung chứa bọn họ.
“Nếu đã như vậy…”
Thế nhưng lời nói của hắn ta còn chưa nói xong, đột nhiên ngoài cửa truyền tới giọng nói: “Trang chủ của Hộ Long sơn trang, Trần Nghiệp cầu kiến!”
“Cái gì, Trần Nghiệp tới rồi?”
Lần này không chỉ tiểu hoàng đế, mà ngay cả tể tướng Từ Chi Đạo cũng cả kinh, trong ánh mắt có hơi trốn tránh.
“Hoàng thượng, thần xin cáo lui trước…” Từ Chi Đạo vội vàng tìm lý do lui xuống.
Thế nhưng ngay khi rời khỏi cửa đại điện, và gặp thoáng qua Trần Nghiệp, Từ Chi Đạo không dám nhìn hắn, ánh mắt nhìn thằng về phía trước, làm như không trông thấy.
Mà Trần Nghiệp cũng không nhìn Từ Chi Đạo, chỉ bước thằng vào trong đại điện.
“Hoàng thượng, nghe nói người muốn cắt giảm binh quyển của bảy đại tướng quân?” Trần Nghiệp trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, khiến tiểu hoàng đế có hơi không ngờ tới.
Bởi vì chuyện này dù sao cũng không thích hợp để bày trên mặt bàn mà nói, nhưng Trần Nghiệp lại trực tiếp nhắc tới, khiến tiểu hoàng đế ho khụ một tiếng, miễn cưỡng tăng thêm can đảm cho mình.
“Đúng vậy, trẫm cảm thấy bảy đại tướng quân này nắm giữ binh quyền, nếu bọn họ có mưu đồ bất chính, sẽ mang tới uy hiếp thực sự quá lớn cho toàn bộ hoàng triều.”
Thế nhưng ngay sau đó, Trần Nghiệp lại lắc đầu: “Hoàng thượng, người nói lời này là sai rồi, bảy đại tướng quân canh giữ biên cương, vào sinh ra tử vì triều đình, sao người có thể làm ra loại chuyện khiến lòng người lạnh giá như vậy?”
Lời nói này của hắn rất nặng nề, khiến một đám đái đao thị vệ ở bên cạnh lập tức sợ ngây người.
Không người nào ngờ được Trần Nghiệp lại dám nói thẳng với hoàng đế như thế.
“Hừ, Trần Nghiệp, ngươi đang chỉ trích trẫm làm việc không đúng sao?” Tiểu hoàng đế lập tức có chút mất hứng.
Mà trên gương mặt của đái đao thị vệ ở bên cạnh cũng hiện ra vẻ nặng nề, nhìn chằm chằm vào Trần Nghiệp.
Cái gọi là đái đao thị vệ, đương nhiên là để bảo vệ sự an toàn của hoàng thượng.
Mà Trần Nghiệp ở trong mắt của bọn họ không thể nghi ngờ gì chính là một phần tử vô cùng nguy hiểm.
Thế nhưng chẳng ai ngờ được, Trần Nghiệp lại vô cùng có khí phách, ngay sau đó hắn trực tiếp lạnh lùng đáp: “Hoàng thượng làm sai chuyện, thần tử cũng có nghĩa vụ chỉ ra để tiến hành sửa chữa, lẽ nào không phải sao?”
Lời này vừa nói ra giống như long trời lở đất, trong toàn bộ đại điện bao gồm cả tiểu hoàng đế và một đám thị vệ đều sợ ngây người!
“Trời ơi, vậy mà hắn lại dám chỉ trích hoàng thượng không đúng, hơn