Vẻ mặt người trong trấn đều không hiểu, Quý Hủ nói Hứa Hối Thành chỉ thuê ba năm, gia đình Tiền Bảo Thông lại nói thuê năm năm.
Quý Hủ cũng không thèm nói nhảm, lấy di động tìm được ảnh chụp hợp đồng với Hứa Hối Thành, đưa cho mọi người nhìn xem, giấy trắng mực đen viết thật rõ ràng, kỳ hạn thuê ba năm, tiền thuê trả một lần.
Chứng cứ rõ ràng trong tay, mọi người khuyên Quý Hủ tận lực điều giải, nếu không được chỉ có thể khởi tố.
Quý Hủ không tính toán điều giải với bọn họ, cũng không muốn khởi tố, hắn không có nhiều thời gian để lãng phí trong sự việc này.
Quý Hủ gọi mọi người trở về, bản thân xoay người rời đi, từ ban đầu hắn đã biết không lấy lại được tiền thuê, cho nên rau dưa trong nhà kính cũng sẽ không cho bọn hắn thu hoạch, lưu lại gán nợ.
Dì Hoa bước nhanh đuổi theo, nhỏ giọng nói:
- Quý Hủ, chuyện này tốt nhất nên hòa bình giải quyết, đều nói tiểu nhân khó phòng, cậu không thể mỗi ngày thủ ở tại chỗ này, nếu bọn hắn muốn làm phá hư đập phá thuỷ tinh huỷ đi trang bị chẳng hạn, mất đi càng nhiều tiền hơn là số rau dưa kia, hay là đem rau dưa cho bọn hắn, đuổi bọn hắn rời đi đi.
Bước chân Quý Hủ không ngừng:
- Không đuổi được, thật cho bọn hắn thì bọn hắn càng cảm giác mình hữu lý, nhiệt náo càng hung.
Vách tường cùng trang bị được tinh thần năng lượng gia cố qua cho dù là năng lượng của thuỷ tinh cũng khó phá, nhân lực càng không cần mơ tưởng.
Sắc trời tối đen, Quý Hủ nhận được điện thoại của tài xế xe tải, đã chở mầm móng cùng phân bón tới nhà.
Tài xế vốn còn đang nghi hoặc là ai mua nhiều mầm móng tới mức phải vận chuyển bằng xe tải, nhưng khi chạy tới nơi này chứng kiến đất vườn cùng nhà kính mênh mông, cũng không còn nghi ngờ gì.
Quý Hủ nhờ hai tài xế hỗ trợ vận chuyển bao mầm móng đưa vào trong kho hàng ngầm, chạy tới chạy lui ba người bận rộn tới nửa đêm mới chấm dứt.
Quý Hủ kết tiền công tiễn người rời đi, lúc này cầm lấy một ổ bánh mì cùng hộp sữa tươi điền đầy bụng, đứng dậy đi ra cửa.
Bị người nhìn chằm chằm lâu như vậy Quý Hủ không có khả năng không phát hiện được, huống chi ác ý của gia đình Tiền Bảo Thông không hề che giấu chút nào.
Xa xa chợt nghe thanh âm phanh phanh, Quý Hủ đứng một góc nhà kính nhìn gia đình bốn người đang dùng cây búa đập vào ổ khóa cửa thuỷ tinh, hẳn là vì muốn vào nhà kính, nhưng phát hiện cửa không mở được nên nghĩ đập ổ khóa.
Xe vận tải vận chuyển hàng hóa gia đình Tiền Bảo Thông cũng nhìn thấy, túi đựng mầm móng bọn hắn đều thấy rõ.
Ngay cả mầm móng cũng đã mua về, đây là quyết tâm cần thu hồi nhà kính tự mình gieo trồng, thổ địa cùng nhà kính rốt cục là của người ta, bọn hắn xác định tranh đoạt không lại Quý Hủ.
Huống chi chuyện Hứa Hối Thành chỉ thuê ba năm gia đình bọn hắn cũng biết rất rõ ràng, chỉ là ỷ vào Hứa Hối Thành cấp tiền thuê cao, muốn chiếm nhà kính trồng trọt thêm hai năm, mắt thấy kế hoạch bị hẫng, cả nhà đều hận đỏ mắt, rau dưa trong nhà kính cho dù bị huỷ bọn hắn cũng không muốn tiện nghi cho người khác.
Trải qua một phen bàn bạc Tiền Bảo Thông quyết định dùng độc dược, đem hai nhà kính đều phun thuốc trừ cỏ, đem rau dưa cùng mầm móng đều độc chết.
Con dâu lại nói thuốc trừ cỏ chưa chắc giết được mầm móng, nếu muốn làm cho đất vườn không thể trồng trọt gì được, tốt nhất là tát muối, làm cho hai nhà kính này từ nay về sau biến thành bài trí.
Người Tiền gia đã hận tới mức mất đi lý trí, cho dù mua muối cần tiền cũng muốn tiêu tiền ra cơn tức này.
Tiền Cao Mậu lái xe đem toàn bộ muối trong trấn đều mua về, chuẩn bị lẻn vào nhà kính tát muối, kết quả cửa khóa, bọn