Bạch Đình Nham cùng Bạch Giảo Giảo hoàn toàn tin tưởng sự phán đoán của Quý Hủ cùng Tần Nghiễn An, cũng cầm vũ khí trong tay, người nam khu căn cứ đều cảnh giác phòng bị.
Lương Sóc thấy vậy cũng cảnh giác, cho thủ hạ cầm vũ khí đề phòng.
Phùng Thừa Phúc ngoài cười nhưng trong không cười:
- Các vị đây là muốn vì một bác sĩ khai chiến với xưởng thực phẩm chúng tôi sao? Nói thật, tôi đối với bác sĩ không có bao nhiêu hứng thú, cuối thời không điện không thuốc, cần bác sĩ cũng vô dụng.
Nếu Hà Linh không phải là người chư vị muốn tìm, chư vị cũng không có ý nguyện muốn hợp tác, vậy rời đi, ngày sau chúng ta đều tự phát triển, mặc kệ lẫn nhau.
Quý Hủ nói:
- Rời đi có thể, chúng tôi muốn dẫn người sống sót nơi này cùng đi.
Da mặt Phùng Thừa Phúc run kịch liệt:
- Muốn dẫn bọn hắn đi, cũng phải hỏi xem bọn hắn có muốn hay không.
Đám người sống sót vốn luôn im lặng bất động lúc này phần phật giải tán tìm vũ khí, hung thần ác sát giằng co với đoàn người Quý Hủ.
- Đi cái gì đi! Chúng tôi đều là tự nguyện đi theo Phùng xưởng trưởng, chúng tôi ở trong này có ăn có uống có người bảo hộ, chúng tôi không đi đâu hết!
- Đánh chết bọn hắn, bọn hắn chính là muốn cướp lương thực của chúng ta!
Phùng Thừa Phúc lui về phía sau, muốn lẫn vào trong đám người.
Quý Hủ nhấc lên gậy bóng chày, chỉ Phùng Thừa Phúc:
- Một thân da người này ông mặc không thích hợp, cởi đi!
Vẻ mặt Phùng Thừa Phúc kinh ngạc, lập tức lộ ra nụ cười cổ quái, lớn tiếng nói:
- Bọn hắn muốn cướp xưởng thực phẩm của chúng ta, không thể để cho bọn hắn thực hiện được, đánh chết bọn hắn!
Đám người sống sót kêu gào xông ra ngoài, bên kia còn chưa đủ hai mươi người, tuyệt đối là chênh lệch.
Tường vây hình chữ C rốt cục xuất hiện, đem đám người vây sau tường.
Quý Hủ phong hóa tường vây phía sau lưng, đồng tử Lương Sóc co rụt lại, liền hiểu được ý của Quý Hủ, muốn phá huỷ tường vây chỉ cần nâng tay mà thôi.
- Lên xe!
Quý Hủ kêu một tiếng, mọi người vội vàng chạy về xe của mình.
- Đụng qua!
Quý Hủ chỉ huy Tần Nghiễn An.
Tần Nghiễn An:
- Chúng ta lái xe việt dã!
Không phải xe vận tải cồng kềnh, dù đụng sụp tường bọn họ cũng bị chôn.
Quý Hủ chắt lưỡi, hạ cửa kính hô:
- Dùng xe vận tải đụng tường!
Đoàn người do dự.
- Đụng, không cần mọi người đền!
Phùng Thừa Phúc lui vào trong nhà xưởng rất nhanh rời đi, đi vào một kho hàng phong bế.
Hắn giật đứt khóa, một mùi tanh hôi thối rữa đập