Người trong nội căn cứ không cần tiếp tục phân đất vườn, Chung gia có nhà ấm của mình, trước nhà Trương thúc cùng dì Thu cũng có đất vườn cùng nhà kính, trước nhà Trình Mạch đều là đất vườn, bọn họ căn bản bận không kịp làm, chỉ chừa một ít đất, mặt khác thuộc loại căn cứ, thuộc về Quý Hủ.
Quý Hủ xây một loạt kho hàng lớn, lưu trữ gởi lương thực cùng vật tư căn cứ.
Chờ đem toàn bộ lương thực phơi khô thu vào, lại nửa tháng trôi qua.
Thời tiết vẫn nóng bức như trước, không có trời mưa, tạm thời không thể trồng lúa mì, chỉ phải chờ mưa xuống cùng hạ nhiệt độ.
Trong khoảng thời gian này chỉ cần không bận việc, Quý Hủ liền một mình lái xe rời đi căn cứ, một mình một người đi chỗ bãi cỏ bên ngoài tường vây, nơi đó có một kiến trúc hình trụ thấp lè tè, bên trong nhốt thật nhiều cuồng thi cùng quái vật dị hóa.
Quý Hủ thường xuyên mang theo thạch anh mà Tần Nghiễn An cấp cho hắn ngồi thật lâu, trên đỉnh hình trụ bị hắn làm ra thật nhiều lỗ nhỏ, mỗi khi hắn suy nghĩ chuyện gì sẽ ném thạch anh vào lỗ nhỏ, kích thích từng viên, cảm thụ hình trụ dưới chân chấn động.
Năng lực dị hóa của hắn là thành luỹ, lẽ ra nên thói quen cô độc, hắn cũng sớm thói quen với sự cô độc, vì sao hiện tại lại không quen đây?
Ra vào có người bồi, gặp chuyện có người che phía trước, bị thương có người chiếu cố..
thật sự làm người ta nghiện.
Quý Hủ nghĩ lâu như vậy, vẫn luôn không nghĩ ra, vì sao Tần Nghiễn An lại là đọa biến thú, hắn từ chỗ nào có điều kiện trở thành đọa biến thú?
Theo vết cào trong nhà Tần bà bà mà phán đoán, trước khi cuối thời bắt đầu, hắn đã có dấu hiệu đọa biến, khi đó ngay cả cuồng thi thấp nhất cũng chưa có, chỉ có vụn vặt vài dị quái thể, đó mới là hiện tượng bình thường, nhưng đọa biến thú rốt cục là làm sao tới?
Quý Hủ cũng không nghĩ ra, cũng không biết đọa biến thú còn có thể giống như dị hóa nhân, thong thả đọa biến, hắn biết rõ đọa biến thú cùng đọa biến vật, đều là đột nhiên xuất hiện, xuất hiện chính là trạng thái đọa biến, không có ý thức của nhân loại..
chúng nó ngay cả người cũng không phải, làm sao có ý thức của nhân loại? Tựa như con đọa biến vật dung hợp trong bệnh viện, theo góc độ khác mà nói, không liên quan gì với nhân loại.
Quá trình dị hóa đều là dị hóa trên cơ sở bản thể tiến hành cho dù là thị huyết nhân, chúng nó cũng dùng thân thể nhân loại, dung hợp trí nhớ của nhân loại, nhưng đọa biến thú cùng đọa biến vật đây? Chúng nó trời sinh là quái vật, không có nguyên mẫu, không có bản thể.
Từ lúc biết sự tồn tại của đọa biến thú cùng đọa biến vật, Quý Hủ vẫn luôn tin tưởng như vậy, không chỉ hắn, rất nhiều người sống sót trong cuối thời cũng đều cho rằng như vậy, nhưng tình huống của Tần Nghiễn An hoàn toàn vượt qua phạm vi nhận thức của hắn.
Quý Hủ ngồi trên đỉnh hình trụ thật lâu, mãi tới khi trời tối đen mới lái xe trở về.
Trì Ánh đứng bên ngoài sân nhà hắn đợi hắn, bên cạnh còn ngừng một chiếc xe thương vụ, đây là xe của Trình Mạch.
- Có chuyện gì sao?
Quý Hủ xuống xe, thuận tay khóa lại.
Trì Ánh kéo xuống một túi da rắn, nhìn qua thật nặng, đặt ở trước mặt Quý Hủ.
- Tôi nghe nói cậu thích thạch anh, ý đặc biệt đi tìm một ít trở về, tôi nghĩ dùng thạch anh thuê một chiếc xe của