Bốn người cũng không ngừng lại, lập tức khởi động xe rời khỏi nơi này, có thể đem một vật thể hình chữ nhật lớn lại nặng nề như vậy lôi kéo được xa như thế, khí lực cùng hình thể của quái vật đều không thể xem thường, nếu nó thật xuất hiện, bọn họ chưa chắc có thể còn sống rời đi.
Hai xe một đường bay nhanh, chạy ra thật xa mới chậm lại tốc độ.
Trình Mạch nói:
- Rốt cục là đồ vật gì quỷ quái, hù chết gia gia!
Quý Hủ:
- Cậu đừng biết mới tốt, không biết mới là hạnh phúc.
Biết đến càng nhiều, càng sợ hãi khó thể sống bình an, khống chế không nổi cảm xúc, chỉ có thể rước lấy tai họa càng lớn hơn nữa.
Tới buổi chiều, xe tải giảm tốc độ, phòng xe chạy lên, Mạc Lâm Tự ra dấu ý bảo sắp tới Vân Hải thị.
Trình Mạch hưng phấn, đạp mạnh ga xông thẳng về phía trước, rốt cục đã tới!
Đêm nay hắn không cần qua đêm trong hoang dã, con mẹ nó thật khủng bố, hắn thật hoài niệm cuồng thi đàn, cho dù bị cuồng thi vây quanh hắn cũng không muốn tiếp tục một lần gặp được quái vật khủng bố tập kích!
Quý Hủ nhẹ nhàng thở ra.
Chạy thêm được nửa giờ, kiến trúc Vân Hải thị xuất hiện trước mắt, cuối cùng đã tới.
Trước khi tiến vào Vân Hải thị, bọn họ thay người lái xe, Mạc Lâm Tự lên phòng xe, Trình Mạch qua xe tải, Mạc Lâm Tự cần thương lượng đường đi với Quý Hủ.
Sau cuối thời lâu như vậy, người nhà còn sống hay không Mạc Lâm Tự cũng không thể xác định, có thể giúp được Quý Hủ hay không hắn cũng không biết, cho nên lúc Trì Ánh nói Mạc gia có nhân mạch trong Vân Hải thị hắn đã muốn ngăn cản, nhưng Trì Ánh cũng đã nói ra.
Hắn biết Trì Ánh có ý tốt, muốn cho Quý Hủ thu lưu bọn họ, nhưng nói dối như vậy hắn lo lắng sẽ làm Quý Hủ thất vọng.
Vân Hải thị lớn như vậy, cuối thời càng hỗn loạn, mặc kệ trước kia từng có bao nhiêu nhân mạch ở cuối thời cũng chưa chắc hữu hiệu, ngay cả người còn tìm không thấy, còn nói gì tới nhân mạch?
Sắp tiến vào thành phố, Quý Hủ giảm tốc độ xe:
- Đi như thế nào?
Mạc Lâm Tự hít sâu một hơi:
- Công ty nhà tôi ở khu Hải Điện, hiện tại bên kia cũng không biết còn có người nào hay không.
- Nhà anh mở công ty gì?
- Buôn bán trang phục.
Quý Hủ vừa nghe liền biết công ty Mạc gia không có khả năng còn có người còn sống, sau cuối thời tốt nhất là siêu thị, khách sạn cùng xưởng thực phẩm, những chỗ này còn người sống sót trốn tránh khả năng mới là cao nhất.
Theo Mạc Lâm Tự chỉ đường, cần lái xe đi xem.
Quý Hủ cũng không trông cậy dựa vào thủ đoạn bình thường là có thể tìm được Tần Nghiễn An, hiện tại hắn thầm nghĩ lái xe chạy vài vòng như điên trong Vân Hải thị, nếu Tần Nghiễn An thật sự đang ở trong này, nhìn thấy xe vận tải quen thuộc nhất định sẽ biết mình đã tới đây, hắn tin tưởng với năng lực của đọa biến thú, cho dù là bán đọa biến, thực lực cũng không thể khinh thường.
Nếu như là Tần Nghiễn An chủ động tìm Quý Hủ, sẽ thật dễ dàng, nhưng cần Quý Hủ đi tìm Tần Nghiễn An vậy quá khó khăn.
Quý Hủ có thể làm chính là nói cho Tần Nghiễn An mình đã tới, tới đón hắn về nhà, sau này mặc kệ phát sinh chuyện gì cũng sẽ không tiếp tục buông tha cho hắn.
* * *
Mặt đất oanh một tiếng nổ, một đàn trâu hình thể cao lớn đi theo sự dẫn dắt của một con trâu lớn nhất vội vàng dừng lại, móng trâu sáng bóng như kim loại kéo ra bốn cái rãnh sâu dưới đất, rốt cục chợt ngừng.
Trâu đầu đàn lui ra sau vài bước, vươn đầu nhìn xung quanh con đường, mắt trâu thật lớn chớp chớp, trong mắt loé ra vẻ trí tuệ, phun ra tiếng người:
- Lão Phiền, vừa rồi có phải có xe đi qua không? Anh thấy được không?
Thanh niên ngồi trên lưng trâu mặt lộ