Tần Nghiễn An cười nói:
- Chú là đại ba ba, vậy hắn là cái gì?
Tiểu Ô Ô không chút do dự trả lời:
- Ba ba!
Quý Hủ:
* * *
Không đúng, quan hệ có điểm rối loạn, kêu Tần Nghiễn An là ba ba, đây không phải nên kêu hắn là chú sao?
Dương Chỉ cười nói:
- Rất tốt, Ô Ô vừa nhìn chính là nhi đồng nà các anh, hắn rất giống Tần tiên sinh.
Quý Hủ nhìn qua nam nhân, xem ra không chỉ có mình có loại cảm giác này, người khác cũng đã nhìn ra, chỉ có thể nói Ô Ô cùng bọn họ hữu duyên.
Tần Nghiễn An đưa tay tiếp nhận tiểu tử trong lòng Quý Hủ:
- Nếu đã như vậy, Ô Ô nguyện ý làm nhi đồng của nhà chúng ta sao?
Tiểu Ô Ô không còn gầy như lúc ban đầu, hắn nắm bắt ngón tay út, bỗng nhiên có chút ngại ngùng, dùng sức gật gật đầu nhỏ, khoé môi lặng lẽ lộ rah ai lúm đồng tiền.
Mấy người có mặt vẫn là lần đầu tiên chứng kiến lúm đồng tiền của tiểu tử kia, đều cảm thấy được mới lạ, thời gian dài như vậy đứa nhỏ này luôn băng khuôn mặt nhỏ nhắn, lần này lại cao hứng lộ ra lúm đồng tiền.
Tiểu tử kia không nghe được thanh âm của Quý Hủ, sợ hãi nhìn lên, chứng kiến vẻ mặt Quý Hủ không chút thay đổi, sau đó nhanh chóng sụp mắt, tiểu lúm đồng tiền cũng biến mất không thấy.
Quý Hủ qua hai đời cũng chưa nghĩ tới cần nhận nuôi một đứa bé, hiện giờ người sống lang thang không nhà để về nhiều lắm, nhi đồng lại không ít, kiếp trước chính hắn đều phải giãy dụa muốn sống, lại có năng lực gì đi nhận nuôi chiếu cố người khác?
Hiện giờ cảnh ngộ hoàn toàn khác hẳn, so sánh với kiếp trước tốt hơn rất nhiều, tâm tình cũng khác, trên thế giới này hắn không còn chỉ là một người không có lưu luyến, hắn có một người anh có thể giao phó sinh tử.
Lại tiếp tục có một đứa bé tựa hồ cũng không phải không được, điều này sẽ làm cho hắn ràng buộc với thế giới này thêm vài phần, ở lúc cần thiết cũng có thể càng thêm kiên định ý thức của mình, trong lòng có ràng buộc sẽ không còn mê mang, vô luận bị vây loại trạng thái nào đều cũng nhớ rõ còn có thân nhân đang đợi mình.
Quý Hủ nói:
- Để cho hắn theo họ của anh đi, tên em đặt.
- Được.
Tần Nghiễn An nhìn không ra suy nghĩ trong lòng Quý Hủ, chỉ nhìn thấy khuôn mặt hơi có vẻ nghiêm túc của hắn.
Quý Hủ đem thức ăn giao cho Dương Chỉ.
Trong lúc ăn sáng tiểu Ô Ô đều một mực nhìn lên lầu, khuôn mặt tràn đầy uỷ khuất, tiểu tử kia im lặng ăn xong bữa sáng, ngoan ngoãn ngồi, không có tâm tình di động.
Dương Oản vui vẻ hô:
- Ô Ô có hai ba ba, chị chỉ có một,