Nghĩ tới đây Quý Hủ bật cười, đưa tay mò lên đầu nhỏ lạnh băng băng của tiểu tử kia:
- Ngoan, làm rất khá, sau này chúng ta cũng không thể ăn bậy đồ vật gì đó, hiểu không?
Tiểu đọa biến thú như là nghe hiểu, thỏa mãn khép miệng lại, cánh dơi run lên bay tới trên vai Quý Hủ, cái đuôi xinh đẹp móc sau gáy hắn, tiểu tử kia dán bên gáy Quý Hủ, nằm úp sấp bất động.
Sức nặng của tiểu đọa biến thú thiếu chút nữa đem Quý Hủ đè bẹp, không phải do tiểu tử kia quá nặng, mà vì Quý Hủ sắp đến cực hạn.
Cha con Mạnh gia liền chạy tới xem xét thi thể của Chu Toại Hành, Mạnh Bắc Trạch có năng lực phòng ngự, cảm nhận được năng lượng dao động là có thể lập tức phòng ngự.
Nguyên bản bọn họ còn thật cẩn thận đi tới gần, chờ thấy rõ thi thể toàn thân là máu khô quắt lại, nhất thời cũng không thể xác định Chu Toại Hành có thật sự đã chết hay chưa.
Cha con Mạnh gia quay trở lại, mang người lập tức đi căn cứ, qua hồi lâu mới đem xe thương vụ lái đi ra.
Họ muốn đem Quý Hủ nâng lên xe nhưng không ai dám tới gần, chỉ cần có người tới gần Quý Hủ trong vòng ba bước, tiểu đọa biến thú lập tức mở đôi mắt dựng thẳng màu vàng, chỉ liếc mắt liền làm lòng người lạnh ngắt, định nguyên tại chỗ không thể di động.
Quý Hủ suy yếu mở miệng:
- Ngoan một chút, bọn họ đang trợ giúp em.
Cha con Mạnh Trọng thử thăm dò đưa tay, tiểu đọa biến thú ngồi dậy, đôi mắt màu vàng dựng thẳng nhìn bọn họ chằm chằm.
Hai người bị trành mồ hôi lạnh ứa ra, toàn thân lông tơ dựng đứng, thẳng tới khi đỡ được Quý Hủ, tiểu đọa biến thú cũng không khởi xướng tiến công, hai người thoáng nhẹ nhàng thở ra, đem Quý Hủ nâng lên xe.
Xe thương vụ khởi động, trải qua bên thi thể Chu Toại Hành, còn cách cửa kính xe nhìn thoáng qua, lần này cách chết của hắn cũng hoàn toàn khác với hai lần đầu.
Quý Hủ nhìn không ra manh mối, chỉ có thể hỏi tiểu vệ sĩ trên vai mình:
- Hắn đã chết sao?
Tiểu đọa biến thú kêu một tiếng, lại dùng đầu nhỏ cọ xát hai má Quý Hủ, cũng không biết muốn biểu đạt cái gì.
Quý Hủ mơ hồ có cảm giác lần này Chu Toại Hành thật sự đã chết rồi, đọa biến thú tự mình ra tay, tuyệt không có khả năng còn mạng sống.
Vì bảo hiểm Quý Hủ lại làm ra một quan tài phong bế vùi vào ngầm, hoàn toàn chặt đứt nỗi lo về sau.
Không gian xe thương vụ có hạn, hơn nữa một con tiểu quái vật bá đạo, không ai dám ngồi sau xe, cha con Mạnh gia ở phía trước lái xe, tuỳ tùng sống sót chạy theo ngoài xe.
Không có biện pháp, không ai dám giành địa bàn với tiểu quái vật "toàn dị thái".
Xe thương vụ chạy rất chậm, diện tích tuyết quá dày, chạy khó khăn, một đường chạy tới chỗ đỗ xe tải.
Trình Mạch cùng Trì Ánh chờ trên xe, chứng kiến có xe chậm rãi tới gần, lập tức nhảy xuống nghênh đón.
- Thế nào? Còn thuận lợi sao?
Trình Mạch vội vàng hỏi.
Mạnh Bắc Trạch hạ cửa kính xe:
- Quý Hủ bị thương, giúp đỡ một chút.
Trình Mạch mở cửa xe thò đầu vào nhìn, vừa tiếp xúc đôi mắt màu vàng dựng thẳng.
.
Trình Mạch:
-.
.
Hắn chợt lảo đảo một chút, đặt mông ngồi trong đống tuyết.
- Cẩn thận một chút, Tần