Không phải tìm hắn, là bọn họ chạy tới bên này du lịch, chủ yếu là tìm Trình Mạch chơi, Trình Mạch thường xuyên chơi game với bọn họ, Quý Hủ cùng họ trở thành bạn bè cũng là vì Trình Mạch.
Bọn hắn hẹn nhau đi qua bên này du lịch, vốn muốn tạo bất ngờ cho Trình Mạch, không chịu liên hệ trước, kết quả liền gặp cuối thời, bị nhốt trong Thanh Giang thị.
Sau cuối thời Quý Hủ chưa từng nghĩ tới tìm bọn họ, nguyên nhân tự nhiên là vì bọn hắn không đáng cứu.
Kiếp trước bọn hắn còn sống tiến vào căn cứ, vẫn là Trình Mạch đi ra ngoài thu thập vật tư, ngoài ý muốn phát hiện bọn hắn, mới đem họ mang về căn cứ.
Dựa vào thân phận Quý Hủ cùng sự tiện lợi của Trình Mạch, bọn hắn ở căn cứ quả thật không sai, đáng tiếc lòng người không đủ, Trình Mạch cùng Đinh Phồn đi ra ngoài tìm kiếm vật tư, kết quả Trình Mạch đã chết, chỉ có một mình Đinh Phồn còn sống trở về.
Hắn đối với việc không cứu được Trình Mạch rất thống khổ thật hối hận thật tự trách, Quý Hủ cũng phái người điều tra qua, tra được kết quả là ngoài ý muốn.
Thẳng về sau Quý Hủ vài lần gặp nạn, tìm kiếm người tiết lộ hành tung, cuối cùng tra được là Phương Ngọc Chiêu, hắn một mực làm việc cho Từ Thầm, nhìn chằm chằm từng cử động của Quý Hủ, mỗi lần Quý Hủ ra ngoài Từ Thầm đều lập tức nhận được tin tức, thu thập bố trí cạm bẫy.
Nếu không phải trong tay có thạch anh, Quý Hủ không biết đã chết bao nhiêu lần.
Quý Hủ đã ý thức được người thân cận của mình liên tiếp chết đi, không phải là ngoài ý muốn, nhưng hắn không tìm được chứng cớ, bắt được nội quỷ Phương Ngọc Chiêu, hỏi ra không ít chuyện, trong đó còn có việc Đinh Phồn hại chết Trình Mạch.
Đinh Phồn bị bắt, kêu gào là mình bị buộc bất đắc dĩ, bạn gái của hắn bị Quý Dục khống chế, Quý Dục cùng Chu Toại Hành, Từ Thầm cùng nhau mưu đồ chiếm căn cứ, muốn gạt bỏ người thân cận của Quý Hủ, nếu hắn không nghe theo bạn gái sẽ chết, khóc cầu Quý Hủ buông tha hắn.
Thấy Quý Hủ không dao động, hai người mới bại lộ bản tính.
Bọn hắn thống hận Quý Hủ cùng Trình Mạch, nếu không phải do hai người, bọn hắn căn bản không đi tới Thanh Giang thị, đã sớm về nhà.
Cho dù cuối thời bọn hắn cũng muốn cùng người nhà ở chung một chỗ, mà không phải ở nơi xa lạ như Thanh Giang thị.
Bọn hắn đem cừu hận mình không thể về nhà cùng cha mẹ người thân đều đổ lên đầu Quý Hủ cùng Trình Mạch.
Sau khi Quý Hủ nghe xong mở rộng tầm mắt, chỉ cảm thấy buồn cười tới cực điểm, lòng người bình thường sao có thể vặn vẹo tới loại tình trạng này?
Mặc kệ bọn hắn có lý do như thế nào, hại chết Trình Mạch cùng người thân cận bên cạnh hắn còn có chính bản thân Quý Hủ, đây đều là sự thật không thể chối cãi.
Quý Hủ đem đầu của bọn hắn đưa cho Quý Dục cùng Từ Thầm, chính thức trở mặt.
Mối thù kiếp trước đã báo, Quý Hủ sẽ không tiếp tục giết bọn hắn một lần, đương nhiên cũng sẽ không tiếp tục ra tay giết bọn hắn.
Quý Hủ lãnh đạm xoay người:
- Không biết.
Đinh Phồn không thể tin được, chờ kịp phản ứng liền đi lên chặn đường Quý Hủ:
- Quý Hủ, là tôi a! Là Đinh Phồn! Tôi cùng Vạn Doanh, Phương Ngọc Chiêu đến Thanh Giang thị du lịch, muốn tìm anh cùng Trình Mạch ra ngoài chơi, lúc cuối thời chúng tôi đi tới Thanh Giang thị, đang định cho hai người bất ngờ thì ngày hôm sau đã cuối thời.
Chúng tôi một mực tìm các anh, không ngờ lại ở chỗ này gặp được anh.
.
Tiếp xúc ánh mắt lạnh lùng, Đinh Phồn cứng lại:
- Anh.
.
có ý tứ gì? Là làm bộ không biết tôi sao?
Nhìn quần áo của Quý Hủ, người bình thường không thể có được, toàn thân hắn sạch sẽ, giày cũng không dính chút nước bùn, ở