Hắn đặt tay lên động cơ xe, tinh thần năng lượng cọ rửa mà qua, gia cố cho xe việt dã một lần, lại thuận tay gia cố luôn có mấy chiếc xe phía sau.
- Có thể thoải mái dùng cũng không có vấn đề gì.
Quý Hủ vỗ lên xe:
- Nhưng cần trả thù lao.
Đậu Thận Vinh giống như nhìn thấy điều gì, đưa tay đè lên xe, thật rắn chắc, không giống như trước kia, nhấn một cái liền răng rắc một tiếng.
Hắn dùng tay đấm đấm, không hư hỏng, thêm lực lượng, oành một quyền đập xuống, lại không hề lưu lại chút dấu vết.
Mọi người đều kích động, bọn hắn biết rõ sức mạnh một quyền kia của đội trưởng, có thể chịu được một kích toàn lực của hắn, xe này chạy cũng thật yên tâm.
Đậu Thận Vinh đem súng không khí trả lại cho Quý Hủ, đem hai hộp niêm phong khiêng lên xe.
Muốn rời khỏi Hi Vọng thành trước tiên cần giải quyết cuồng thi đàn bên ngoài tường vây.
Hai người đứng trên tường vây, Quý Hủ làm cho Đậu Thận Vinh học theo mình, một bên ném thạch anh hoạt hóa, giết cuồng thi còn đơn giản hơn giết gà.
Được huấn luyện như thế, Đậu Thận Vinh kích thích thạch anh ngày càng thuần thục, hiện tại mười viên kích thích được bảy tám viên, cuồng thi đàn bên ngoài đều bị hắn luyện tập không còn.
Đậu Thận Vinh chỉ cho người sống sót thu thập vài ngày đồ ăn, lập tức dời đi qua căn cứ Hải Tân thị, đồ vật khác đợi lúc sau sẽ có xe tới chở về, không thể kéo dài, lập tức rời đi.
Người sống sót sớm bị dọa phá mật, lúc này cũng không dám lưu lại Hi Vọng thành, toàn bộ nghe lời mang theo đồ ăn đi qua trụ sở mới.
Chờ bọn họ đi khỏi, Quý Hủ phong hóa tường vây, nơi này cũng không cần dùng tường vây.
Đậu Thận Vinh tự mình hộ tống đội ngũ, Quý Hủ quay về căn cứ Hải Tân thị trước.
Đội ngũ đổi vị trí luôn đi tới tối mới đi vào căn cứ.
Quý Hủ gọi bốn người còn lại thương lượng, hắn quyết định đi tìm đại thành phía chính phủ xây dựng, không nói trên đường sẽ gặp nguy hiểm như thế nào, chỉ riêng thị huyết nhân uy hiếp cũng không nhỏ.
Quý Hủ mang theo ba xe tải, chủ yếu là vì vận chuyển thạch anh, ba xe không cần đều đi theo mạo hiểm, có thể lưu lại căn cứ Hải Tân chờ hắn trở về, hắn nhất định sẽ đi qua căn cứ Hải Tân thị, đến lúc đó tiếp tục cùng nhau trở về.
Trình Mạch dẫn đầu tỏ thái độ:
- Tôi chắc chắn sẽ không lưu lại, nếu cùng đi ra thế nào cũng phải đi xem nhân loại đại thành.
Cuối thời chết tiệt này thật sự làm người ta tuyệt vọng, chứng kiến nhân loại đại thành cũng có thể cho tôi thêm hi vọng sống sót.
Trì Ánh:
- Tôi cũng sẽ không lưu lại, nếu cậu xảy ra chuyện gì, lão Tần khôi phục thành người tôi cũng không còn mặt mũi thấy hắn.
Còn lại Mạnh Bắc Trạch cùng Thu Quân Văn nhìn nhau bất đắc dĩ cười khổ.
Một đường tới đây, bọn họ cơ bản không có tác dụng gì, Quý Hủ cùng Tần tiên sinh đều có thể giải quyết hết thảy, có đôi khi còn phải đợi hai người cứu bọn họ, bọn họ đi theo chính là cản trở.
Mạnh