Ngày sau sẽ như thế nào, không ai rõ ràng hơn Quý Hủ, hắn cũng không muốn nghe lời khuyên bảo của Chung Vị Tông, nói cũng vô dụng, hắn sẽ không lưu lại.
- Anh không cần khuyên, thân nhân bạn bè của chúng tôi đều ở căn cứ, khẳng định phải trở về.
Về phần người sống sót khác trong căn cứ, là đi hay ở là tự do của bọn hắn, nếu bọn họ muốn đến đại thành, tôi sẽ không ngăn trở.
- Hiện tại tôi chỉ muốn biết thuốc này làm sao mua được? Còn có cửa kiểm tra đo lường, dụng cụ kiểm tra, tôi cũng muốn mua một ít trở về, có thể đi đâu mua?
Chung Vị Tông nhất thời cũng không biết nên có phản ứng gì:
- Những đồ vật mà cậu muốn cũng không dễ dàng đại lượng mua.
Quý Hủ nghĩ nghĩ, những thứ này đều là nghiên cứu mới nhất của đại thành, cá nhân muốn mua nhiều thật sự là khó khăn, một khi đã như vậy cũng chỉ có thể tìm người nhờ quan hệ, vừa vặn hắn cũng muốn bán hàng hóa trong tay, cũng không thể đứng vỉa hè rao hàng, làm vậy thật quá thấp kém.
- Tôi muốn hỏi thăm anh một người, không biết anh có biết một người tên Đậu Thận Hàn hay không?
Chung Vị Tông có chút ngoài ý muốn, hắn thật đúng là có biết Đậu Thận Hàn, không phải vì nhận thức mà là bởi vì hắn là cận vệ viên cực mạnh bên người Hình quân trưởng, không muốn biết hắn cũng không được.
Tâm tình Chung Vị Tông có chút vi diệu:
- Tôi biết hắn, nhưng không quen, nếu cậu muốn tìm hắn tôi có thể thử xem có thể liên hệ được với hắn hay không, không biết cậu là người gì của hắn?
Quý Hủ an tâm, ít nhất Đậu Thận Hàn còn sống, như vậy là tốt rồi:
- Cảm ơn, tôi không biết hắn, tôi nhận thức anh trai của hắn là Đậu Thận Vinh, là anh hắn nhờ chúng tôi đến tìm hắn.
Chung Vị Tông:
- Tôi giúp cậu liên hệ xem sao.
* * *
Trong phòng bệnh, một cô gái gầy yếu nằm trên giường, trên mặt nàng đeo lồng dưỡng khí, quần áo ngắn tay, đắp mền mỏng.
Lông mi cô gái không ngừng run run, ngón tay rung động, biến thành cả cánh tay đều run rẩy, nàng đang giãy dụa, như là bị ác mộng đè áp, liều mạng thở muốn tỉnh lại.
Nhân viên y tế vừa nhìn thấy phản ứng của nàng liền bận rộn lên.
- Lập tức liên hệ Bồ quân trưởng, ý thức của Bồ Ký Hạ trở về!
Nhân viên y tế dẫn đầu vọt vào phòng bệnh, canh chừng cô gái phòng ngừa ngoài ý muốn.
Một đám người vây quanh một lão nhân tóc hoa râm, vội vàng đuổi tới phòng bệnh, hai mắt cô gái nhắm nghiền, đang đau khổ giãy dụa, nhân viên y tế đang đè nàng lại, phòng ngừa nàng bị té rơi xuống giường.
Lão nhân bước nhanh tới bên giường bệnh, cầm tay cháu gái:
- Hạ Ha, ông nội đến đây, cháu muốn nói cái gì với ông?
Cô gái vẫn không tỉnh, mí mắt không ngừng chuyển động, ý thức của nàng đã thanh tỉnh nhưng không cách nào mở mắt, không thể chân chính tỉnh lại.
Nàng dùng sức cầm tay ông nội, thanh âm hàm hồ:
- Đến đây, người từ ngoài đến, lưu lại.
.
thị huyết nhân.
.
nguy hiểm.
.
Lão nhân đưa lỗ tai cẩn thận nghe, cô gái nói xong mấy chữ này lại lâm vào ngủ say, hoàn toàn an tĩnh lại.
Lão nhân cẩn thận kéo mền đắp cho cháu gái, vuốt mái tóc dài của nàng, nhìn nàng hồi lâu mới đứng thẳng người, xoay lưng bước nhanh ra khỏi phòng bệnh.
- Chiếu cố tốt nàng.
Bồ Ký Hạ cấp cho lời tiên đoán, làm cho nhân loại đại thành tránh thoát vài lần nguy cơ trọng đại, mỗi lần ý thức của nàng ngắn ngủi trở về, cấp ra lời tiên đoán xong lại một lần nữa lâm vào ngủ say.
Mỗi một lần lời tiên đoán của nàng đều trở thành sự thật, điều này làm cho người đương quyền vô cùng xem trọng.
Đến nay chỉ có một