Trừ bỏ lò sát sinh, nông mại thị trường cũng lặng yên phát sinh chuyện đồng dạng như thế.
Hương vị ngọt ngào bay nhanh trong không khí, theo cửa sổ rộng mở cùng khe cửa bay vào phòng, cùng với mọi người tiến nhập mộng đẹp.
Lúc này đoàn người Quý Hủ lại gặp được người của Đào gia.
Lần này ngoại trừ Đào Nghiêu, còn có một nam nhân khí độ bất phàm, khoảng ba mươi tuổi, thái độ thành khẩn, cử chỉ thong dong, so sánh với biểu hiện khiêm tốn nhã nhặn hữu lễ của Đào Nghiêu, nam nhân làm cho người ta có ấn tượng càng thêm trầm ổn tin cậy, điều này làm cho Quý Hủ càng thêm vài phần kiên nhẫn, nghe hắn nói cho hết lời.
Lần này đi tới là cháu đích tôn của Đào gia Đào Nghiễm, hắn không phải vì tường thành mà Đào gia phụ trách đến mượn sức Quý Hủ, mà là vì mặt trên đảm đương thuyết khách, đến nỗi là vị đại nhân vật nào, biết chỗ dựa vững chắc của Đào gia là ai đều rõ ràng.
Quý Hủ không rõ vì sao cao tầng đại thành còn chưa có lời hồi phục, ngược lại Thường quân trưởng lại mượn sức tới trước, hắn cũng không cho rằng cao tầng không có hứng thú với làm sạch thụ, đây là vấn đề quan trọng đề cập tới lương thực trong veo, không có khả năng không có hứng thú.
Nếu không phải vấn đề này, thì là do nguyên nhân nào khác.
Đào Nghiễm nói:
- Quý tiên sinh nguyện ý đem làm sạch thụ bán cho đại thành, đây là phụ trách đối với tương lai của nhân loại, đại thành có năm vị quân trưởng, mọi việc đều cần phải thương lượng, có một vị ý kiến bất đồng đều phải tiếp tục hiệp thương, thẳng tới khắp nơi hài lòng mới thôi.
- Quý tiên sinh không bằng lo lắng cho chính mình nhiều một chút, thay vì đem làm sạch thụ trọng yếu bán cho đại thành, không bằng bán cho một vị quân trưởng, anh muốn lợi ích chỉ càng nhiều hơn so với hợp tác cùng đại thành.
Quý Hủ chẳng phải không biết điểm này, nếu hắn thật sự lựa chọn một vị quân trưởng hợp tác, chính là đứng thành hàng, bên ta trong tranh đấu thắng được còn hoàn hảo, nếu đánh bại đến tiếp sau sẽ phiền toái không ngừng.
Mấu chốt nhất chính là, Quý Hủ không muốn lẫn vào chiến đấu tranh đoạt quyền lợi đại thành, vì vậy mới trực tiếp cùng đại thành hợp tác.
Quý Hủ cảm tạ ý tốt của Đào Nghiễm, bày ra tư thế tiễn khách.
Trước khi đi, Đào Nghiễm có ý ám chỉ nói:
- Quý tiên sinh không ngại ở lại trong đại thành lâu thêm mấy ngày, không cần vội vã rời đi, có vấn đề gì cũng có thể đi Đào gia tìm tôi.
Đây không phải vấn đề Quý Hủ có thể rời đi hay không, mà là bọn họ có được thả đi hay không, thái độ Bồ quân trưởng phi thường kiên quyết, không có khả năng dễ dàng cho bọn họ rời khỏi.
Thay vì mạnh mẽ lưu người, song phương trở mặt, không bằng tìm một biện pháp điều hòa.
Đào Nghiêu cùng đi qua cũng không phải vì trình diễn huynh hữu đệ cung, gia tộc hào môn như Đào gia, lại không thể có tình huynh đệ gì thật sự, trước cuối thời không có, sau cuối thời cũng càng không thể.
Đào Nghiễm thật sự đảm đương thuyết khách, Đào Nghiêu lại có mục đích của chính mình, mặt trên càng xem trọng Quý Hủ, hắn càng muốn mượn sức người này, việc này quan hệ tới địa vị của hắn trong Đào gia, cho dù không thể mượn sức, làm bạn bè cũng có lợi.
Nếu để cho vị kia mặt trên chú ý tới Đào Nghiêu, khoảng cách Đào gia biến thành của hắn cũng không xa.
Làm cho Đào Nghiêu không nghĩ tới chính là, hắn căn bản không có cơ hội mở miệng, toàn bộ hành trình Quý Hủ đều không có nhìn hắn, Đào Nghiễm cũng chỉ là giải quyết việc chung, nói rõ ý đồ đến xong, cũng không dư thừa vô nghĩa, rất nhanh rời đi.
Ngay cả Đào Nghiêu cũng nhìn ra Đào Nghiễm khuyên bảo cũng không nhiệt tình, lên xe cũng không nhịn