Kiếp trước Quý Hủ phát hiện nơi đó đã bị người vơ vét qua, ở trong đống hoang tàn sụp đổ hắn tìm được một ít thạch anh rải rác.
Hiện tại đi qua có lẽ tìm được không ít, vừa vặn gần bên có một thương trường, Quý Hủ từng trốn tránh qua bên kia.
Lúc ấy Quý Hủ đi theo người sống sót khác trốn tới đó, trong thương trường còn một đại siêu thị, đồ vật rất nhiều, người sống sót còn muốn trốn trong siêu thị chờ đợi cứu viện.
Quý Hủ cũng như vậy, nhưng mà nhiều người, cảm xúc sợ hãi không thể che giấu, siêu thị liên tiếp bị vây công.
Tường thuỷ tinh rất yếu ớt, hắn còn ở sơ biến kỳ, năng lực có hạn, chỉ có thể chậm chạp gia cố.
Người sống sót càng ngày càng nhiều, thức ăn nước uống ngày càng ít, kiên trì hơn một tháng còn không đợi được cứu viện bên trong lục đục với nhau ngày càng nghiêm trọng, mỗi ngày đều có người chết.
Lúc sau có một chút căn cứ loại nhỏ xây dựng lên, người quen biết đề nghị mang theo người sống sót nguyện ý rời đi chuyển ra vùng ngoại thành, xây dựng căn cứ người sống sót của mình.
Quý Hủ cho xe dừng trước cửa tiệm, phát hiện quầy thuỷ tinh đã bị phá huỷ.
Quý Hủ vác ba lô, cầm gậy bóng chay ngồi trong xe quan sát cửa thuỷ tinh, dùng tinh thần năng lượng xây dựng ra một cánh cửa tương tự.
Trước khi xuống xe ném ra hai viên thạch anh, giết chết hai nhóm cuồng thi lập tức xuống xe chạy vào trong tiệm.
Cửa xây dựng xong lập tức thả xuống, đem cuồng thi truy tới ngăn cản bên ngoài.
Tiệm không lớn, trên kệ sau quầy bày từng túi thạch an tràn đầy.
Bên trong quầy bày những vòng cổ thạch anh, nhẫn cùng vòng tay, còn có thật nhiều linh kiện treo bởi dây đủ màu.
Quý Hủ cẩn thận kiểm tra, ghế dựa ngã lật, hai vật trang trí thạch anh rơi vỡ dưới đất, quầy thuỷ tinh bị đụng nghiêng, trên quầy còn có vết máu màu đen.
- Meo ô!
Tiếng mèo kêu thê lương từ phía sau vang lên, Quý Hủ quay phắt người lại, phản ứng nhanh hơn đại não, gậy bóng chày đã bổ xuống.
Đầu cuồng thi bị đánh nghiêng, hung hăng nện lên người Quý Hủ, trong miệng cắn một đoàn trắng nắm rơi xuống đất.
Quý Hủ đụng trúng quầy phía sau.
Trên mặt cuồng thi tràn ngập chấm đen, tròng trắng chiếm cứ toàn bộ hốc mắt, đồng tử nhỏ xíu như đầu kim.
Cuồng thi cầm lên một mảnh thuỷ tinh đánh về hướng Quý Hủ.
Quý Hủ bổ một gậy, cuồng thi lại nhào đi lên, Quý Hủ chỉ có thể thối lui.
Cửa tiệm quá nhỏ, không thể sử dụng thạch anh.
Quý Hủ liên tục vung gậy đập xuống không ngừng, không cho nó cơ hội thở gấp.
Chờ cuồng thi bất động, Quý Hủ cũng mệt ngất ngư.
Trên cánh tay lưu một vết thương, cũng may không sâu.
Xuất ra túi da rắn, hắn thu thạch anh bỏ vào, còn đang thu thập hắn nhìn thấy một vết