Tiểu Ô Ô đã thật lâu không cùng đại ba ba ăn cơm, cầm tiểu rổ vui vẻ chạy trở vào đi hái cà chua.
Quý Hủ buông rổ, lấy ra một nắm thạch anh nâng bước đi ra ngoài.
Ngay lúc thời gian hồi tưởng, là lúc Tần Nghiễn An đuổi theo hai con cuồng thi tiến giai lần hai bay ra cự tường trăm thước.
Tốc độ Tần Nghiễn An cực nhanh, thẳng tới lấy năng lượng tinh thạch trong óc hai con cuồng thi.
Tiêu diệt xong hai con cuồng thi, Tần Nghiễn An cũng không ngừng lại, lập tức trở về, trong lòng có cảm giác lo lắng cùng gấp gáp làm cho hắn không dám có chút dây dưa, cho dù biết rõ phía trước có tồn tại đặc biệt hắn cũng không thể dừng lại.
Hắn có dự cảm mãnh liệt, Quý Hủ gặp nguy hiểm, hắn nhất định lập tức chạy trở về!
Tần Nghiễn An nhận thấy được tồn tại kia theo hắn di động, quay đầu nhìn thoáng qua, đối diện đôi mắt huyết sắc xinh đẹp như bảo thạch, làn da tuyết trắng thông thấu, dưới ánh mặt trời lóe ra hào quang như kim cương, chói sáng lóa mắt.
Nó mặc quần dài màu trắng, có mỹ mạo kinh diễm, mái tóc dài màu đen theo gió tung bay, nếu chỉ nhìn bề ngoài mà xem đây là một nữ tính, nhưng lại không có đặc thù của nữ tính.
Nó trần trụi chân đứng trên một chiếc xe bị vứt đi, nhìn theo Tần Nghiễn An rời khỏi.
Tần Nghiễn An:
- ..
Tần Nghiễn An cũng không ngừng lại, mặc kệ xuất hiện đồ vật gì, đều không thể ngăn cản hắn trở lại bên người Quý Hủ.
Quý Hủ đứng trong nội căn cứ, chờ ba con cuồng thi tiến giai lần hai tiến đến.
Cùng một thời gian, trên tường vây xuất hiện ba bóng đen, hướng nội căn cứ đánh tới, Quý Hủ đã làm xong chuẩn bị.
Tốc độ của cuồng thi tiến giai lần hai thật nhanh, Quý Hủ phi thường rõ ràng nên hắn không lập tức ném ra thạch anh, để ngừa ngộ thương Tần Nghiễn An, hắn đang chờ nam nhân đến, hắn tin tưởng mỗi một câu nói của nam nhân.
Ba con cuồng thi tiến giai lần hai nháy mắt đi tới trước mặt, móng vuốt sắc bén chụp vào cổ họng Quý Hủ, lại mạnh rơi xuống đất, một tiếng ầm vang bị giẫm vào dưới mặt đất.
Hai tiếng trầm đục, Quý Hủ ngửi được mùi hôi thối, ba con cuồng thi tiến giai lần hai vừa thấy mặt liền bị diệt sạch.
Tần Nghiễn An đứng lên, móng vuốt màu đen cầm hai viên năng lượng tinh thạch nhiễm máu đen.
Tần Nghiễn An đánh giá Quý Hủ:
- Có bị thương không?
Quý Hủ lắc đầu:
- Không có.
Tần Nghiễn An ném xuống năng lượng tinh thạch:
- Theo anh đi.
Hắn ôm eo Quý Hủ, mang theo hắn bay lên trời cao, hướng chỗ phát hiện con cuồng thi áo trắng kia đuổi theo.
Tốc độ của Tần Nghiễn An quá nhanh, nháy mắt đã đi tới ngoài cự tường.
Tần Nghiễn An cũng không ngừng lại, truy theo một phương hướng.
Tốc độ quá là nhanh, đừng nói thấy rõ cảnh vật xung quanh, ngay cả thở cũng cảm thấy khó khăn, Quý Hủ gắt gao chôn trong lòng nam nhân, mặc cho nam nhân mang theo mình rời xa Thanh Giang thị, đi về phương xa.
Tần Nghiễn An vừa bay vừa ngừng, như là phân biệt phương hướng.
Vài lần đi qua, sau một lần dừng lại Quý Hủ hỏi hắn:
- Anh đang truy cái gì?
Tần Nghiễn An lại bay đi:
- Một con cuồng thi thật đặc biệt.
Quý Hủ còn chưa kịp phản ứng cuồng thi đặc biệt như thế nào, lần này bay đi không bao lâu liền ngừng lại, dừng ở một kiến trúc bỏ hoang.
Xung quanh trừ bỏ tiếng gió, không còn thanh âm nào khác, trong sóng nhiệt cuồn cuộn, Quý Hủ ngửi được mùi hôi thối dày đặc. Hắn ngẩng đầu lên thấy được cả thành cuồng thi cùng quái vật dị hóa, toàn bộ đều lặng im nhìn chăm chú vào bọn họ.
Quý Hủ nhìn