Quý Hủ nhìn thời gian, muốn ngăn cản cuồng thi đàn mang theo huyễn loại xông vào chiến trường, biện pháp duy nhất là dùng thời gian hồi tưởng.
Làm cho thời gian hồi tưởng trở lại lúc hết thảy còn chưa bắt đầu, cướp trước hoàn mỹ cuồng thi dẫn dụ đọa biến thú vào trong nơi xâm nhập phấn hồng, giải quyết huyễn loại, không cho hoàn mỹ cuồng thi cơ hội cung cấp chất dinh dưỡng cho nó.
Nhưng nếu tính toán thời gian, lúc hắn bị bắt đi cho tới bây giờ, thời gian không đủ.
Muốn ngăn cản cuồng thi hoàn mỹ đem cuồng thi đàn dẫn vào nơi xâm nhập, phải buông tha đuổi giết nó, trước tiên tiến vào nơi xâm nhập tốc chiến tốc thắng, giải quyết huyễn loại xong còn tính tới mặt khác.
Quý Hủ tính xong thời gian, vừa định hồi tưởng, liền nhìn thấy bóng trắng thoáng hiện bên ngoài tiểu thành lũy, chỉ cần nó tiếp tục chớp lên là có thể một lần bắt đi Quý Hủ.
Quý Hủ cấp tốc lui ra sau, trong tay lóe ra thạch anh, cho dù lan tới chính mình cũng phải trọng thương được hoàn mỹ cuồng thi. Nhưng không đợi nó chớp lên, một cái đuôi dài tráng kiện đảo qua nhanh như chớp, quất bay bóng trắng.
Trong nơi xâm nhập truyền ra tiếng nổ ầm vang, cả nơi xâm nhập hồng nhạt như bị nổ tung, vô số dây rễ tráng kiện quay cuồng lan tràn ra bên ngoài, giống như làn sóng tuôn ra, khuếch trương ra bên ngoài nơi xâm nhập.
Quý Hủ nhìn thấy đọa biến thú khổng lồ bị dây cuốn lấy, lớp vảy ngăm đen rách tung tóe, vài dây rễ xuyên thấu thân thể đọa biến thú đem nó gắt gao cố định trong khe hở dày đặc của rễ cây, máu tươi nện xuống rất nhanh liền bị rễ cây hấp thu, biến thành chất dinh dưỡng cho huyễn loại..
Đồng tử Quý Hủ mở rộng, hình ảnh trước mắt như dung nhập vào hình ảnh của cha mẹ lúc tử vong..
Đầu đau đớn biến mất, ý thức hoàn toàn giãy khỏi thân thể trói buộc, thân thể tự do chưa từng có, tầm nhìn ngoài cửa sổ dần biến mất, Quý Hủ cảm giác mình rơi xuống, nhìn không thấy đọa biến thú của mình.
Quý Hủ lung tung giãy dụa trồi lên, như bơi lội luồn lên trên, trên thực tế là kim phút hồi tưởng đang liều mạng đong đưa ra sau, thời gian chậm rãi hồi tưởng, để cho hắn một lần nữa nhìn thấy đọa biến thú bên ngoài tiểu thành lũy.
Lần này đọa biến thú không bị đâm xuyên thành cái sàng, cũng không điên cuồng đổ máu, trong mắt đọa biến thú tràn đầy vẻ kinh hoàng lẫn lo lắng, những nơi đi qua rễ cây tráng kiện liên tục khô quắt khô héo.
Đọa biến thú đụng gãy rễ cây khô héo, lao về hướng tiểu thành lũy đã bị hồng nhạt bao trùm.
Một tiếng nổ ầm vang, tiểu thành lũy trực tiếp bị đánh bay, Quý Hủ rơi xuống liền bị móng vuốt bắt lấy, mang lên trời cao.
Quý Hủ:
- ?
Quý Hủ muốn nheo mắt lại phòng ngừa bị gió thổi vào mắt, lại phát hiện mình giống như không có mắt, "thị giác" của hắn tới 360 độ không góc chết, hết thảy phát sinh xung quanh đều nằm "trong mắt" hắn.
Hoặc là nói nằm trong cảm giác của hắn.
Quý Hủ đem cảm giác rơi lên người mình, nhìn qua không phải thân thể nhân loại, mà là một đồng hồ hồi tưởng.. hình tròn tinh xảo khéo léo.
Quý Hủ:
- ..
Quý Hủ:
- !
Hắn đã tiến vào toàn dị thái lần thứ hai!
Như thế nào lại đột nhiên tiến vào toàn dị thái? Hắn hoàn toàn còn chưa chuẩn bị sẵn sàng!
Vẫn là tiến vào toàn dị thái trong thời điểm mấu chốt này!
Sau kinh hoảng, Quý Hủ rất nhanh tỉnh táo lại, từng có kinh nghiệm toàn