Trong phòng khám truyền ra tiếng nức nở.
Bọn họ rất sợ hãi, sau ba phút nếu như không có phòng khám bệnh chủ động giao ra bác sĩ hoặc là y tá, con quái vật kia liền thuận miệng điểm một phòng khám bệnh, chó săn của hắn liền ùa lên công phá phòng, đem người sống sót ẩn núp bên trong toàn bộ bắt ra.
Hiện giờ phòng số một, năm, chín không còn ai, ba đêm đã giết chết ba phòng khám bệnh.
Thân ảnh thon dài ngồi dựa bên tường không nhúc nhích chậm rãi đứng lên, đi về hướng cửa, lại bị người khác nắm chặt.
Khuôn mặt tiểu hộ sĩ đầy nước mắt, gắt gao lôi kéo áo khoác trắng của nam nhân không buông tay.
- Đừng đi, Đào bác sĩ, anh không thể đi.
.
Đào Thanh Ngô nhìn ra cửa sổ, bên ngoài bịt kín một tầng huyết sắc, thuỷ tinh lại không chút hao tổn gì.
Khi Từ Tồn Sinh bắt đầu tuỳ ý giết người thì có không ít người ra tay muốn chế trụ người điên kia, nhưng Từ Tồn Sinh đột nhiên dài ra rất nhiều đoạn dây, hoàn toàn không giống người, hắn vọt vào đám người giết lung tung, đoạn dây rất sắc bén, thoải mái xuyên qua thân thể, làm người sống sót hoảng sợ chạy tứ tán.
Đào Thanh Ngô bị thương lúc ngăn trở Từ Tồn Sinh, sau lưng bị đâm một lỗ thủng, cũng may có xương sống lưng cùng xương sườn ngăn cản, nếu không hắn đã xong đời.
Trong bóng đêm, có người nức nở quỳ dưới đất:
- Đào bác sĩ, tôi xin anh, con của tôi chỉ mới bảy tuổi ô ô ô.
.
Đào Thanh Ngô siết chặt cây bút trong tay, cánh tay run rẩy.
- Thật xin lỗi, Đào bác sĩ.
.
Lục tục có người đi theo khóc cầu.
- Các người.
.
các người không thể như vậy! Đừng quên là ai cứu các người, nếu không phải chúng tôi ở ra cổng bệnh viện cho các người tiến vào tị nạn, các người đã sớm bị quái vật ăn! Làm người cần giảng lương tâm, các người không thể lấy oán trả ơn!
Tiểu hộ sĩ khóc kéo bọn hắn, không cho bọn họ quỳ buộc Đào bác sĩ đi