Quý Hủ giữ lại ở chỗ rẽ ngoặt, một tay đè chặt vách tường, một tay ném ra thạch anh, chặn đường quái vật đuổi tới.
Bạch Kình gõ cửa:
- Mở cửa! Mở cửa nhanh!
Phòng cấp cứu một mảnh im lặng.
Phạm Lâm thân cao thể tráng, nghiêng người xô cửa, cánh cửa rung động thanh âm rất nặng, không giống như là khóa lại, giống như có người ngăn cửa.
Phạm Lâm lớn tiếng nói:
- Đưa búa cho tôi! Xem tôi bổ ra cánh cửa này!
Bạch Giảo Giảo đưa rìu chữa cháy cho hắn, Phạm Lâm không đón, nghe được bên trong có động tĩnh, hắn lui ra sau vài bước xông thẳng tới cửa.
Người bên trong đang di động, phòng ngừa búa bổ xuống thương tổn người, kết quả cửa bị đụng ra một khe hở, bên trong đích xác có người ngăn cửa.
Xúc ti màu đen bị trống rỗng hai ba phần, lúc này biến thành màu đen khổng lồ lan tràn khắp đường đi, giống như vô số rễ cây leo lên, trên mỗi rễ cây đều có đầu người.
Quý Hủ ném ra trân châu, năng lượng nổ tung, quái vật bị đánh thủng một lỗ lớn, rất nhanh lại co rụt lại, ngưng tụ thành quái vật màu đen, lần này biến thành như sương như khói, mờ mịt không chừng, quay cuồng tràn về hướng phòng cấp cứu!
- Kháo kháo kháo! Đừng tới đây!
Phương Quận sắp bị thứ đồ chơi kia dọa điên rồi, lấy ra bình xăng còn sót lại muốn ném ra.
- Đừng ném!
Bạch Đình Nham vội vàng ngăn cản, không nói bình xăng thiêu đốt có thể đối phó được thứ này hay không, nếu nổ tung đầu tiên bị thương chính là bọn họ.
- Lão Lâm! Phun lửa..
Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, Bạch Đình Nham không muốn dùng cách này, lỡ như thiêu cháy cả bệnh viện thì xong đời.
Nhưng đột nhiên trước mặt xuất hiện một bức tường, đem đường đi hoàn toàn phong kín, quái vật đụng vào làm cả sàn nhà đều rung động.
Tinh thần năng lượng truyền qua, đem đường đi gia cố một lần, nơi chốn kín kẽ, không cho quái vật chút cơ hội lợi dụng.
Làm xong việc này Quý Hủ mới thoáng thở dốc một hơi, liền tiếp xúc ánh mắt rung động của mọi người.
Bạch Kình lắp bắp:
- Tôi..
chúng ta..
an toàn sao?
- Nếu cậu cảm thấy được bị vây ở chỗ này được tính là an toàn.
Quý Hủ đi tới trước cửa phòng cấp cứu, đặt bàn tay lên cửa rút đi tinh thần năng lượng, sau đó lui ra sau hai bước, suy nghĩ xem dùng phương thức nào vào cửa.
Tần Nghiễn An đi qua, một cánh cửa mà thôi, hoàn toàn không cần phá vỡ.
Tay phải Tần Nghiễn An biến thành móng vuốt, Bạch Đình Nham nhìn chằm chằm, thần sắc cực kỳ nghiêm túc.
Tần Nghiễn An nâng lên móng vuốt mạnh phát lực, phanh một tiếng xuyên thủng ván cửa, sau cửa truyền ra tiếng kêu đau.
Móng vuốt bắt lấy ván cửa, trực tiếp bẻ gãy nửa thanh ván cửa, móng vuốt lật ngược đem nửa thanh ván cửa còn lại xốc lên, người bên trong