Tiểu hộ sĩ nhìn thấy lão Nhiêu trở về, lập tức im lặng không nói.
Lão Nhiêu chứng kiến xe vận tải, cũng nhìn thấy vách tường vây quanh cửa, cũng giống như hành lang phòng cấp cứu, biết đây là năng lực của thanh niên kia.
Lão Nhiêu xác nhận xe vận tải dùng được, trong mắt có điểm sinh khí:
- Chừng nào cậu đi nội thành?
- Có thể cần hai ngày nữa.
Lão Nhiêu trầm mặc, kéo càng lâu khả năng sống sót của con trai cùng con dâu hắn càng thấp, nhưng nếu như đi bộ qua, đừng nói hai ngày thời gian đi tới được hay không, riêng giữ mạng cũng là vấn đề lớn.
Quý Hủ đáp ứng giúp Trịnh bác sĩ bọn họ tìm người nhà, cũng không thể bởi vì chuyện của lão Nhiêu mà đẩy lui về sau.
Lão Nhiêu suy nghĩ cẩn thận quyết định chờ hai ngày:
- Được, tôi ở bệnh viện chờ tin tức của cậu.
Quý Hủ nhìn thấy tường vây hàng rào đã bị cuồng thi đàn đẩy ngã, đại lầu bệnh viện bại lộ bên ngoài, cô đơn đứng lặng, nếu mở cửa sẽ phải đối diện cuồng thi đàn.
Quý Hủ ở trên lầu đã xem qua phạm vi tường vây, diện tích không tính lớn, xây dựng cũng rất đơn giản, hắn dọc theo vị trí hàng rào xây lại một bức tường vây, đem đại lầu bệnh viện vây bên trong.
Một bức tường vây cao hơn 10m trống rỗng xuất hiện, lão Nhiêu cùng ba người Trịnh bác sĩ đều mở to hai mắt nhìn, sau đó nhìn qua thanh niên bên cạnh, trong mắt tràn đầy vẻ không tưởng tượng nổi.
Quý Hủ nói:
- Bên bệnh viện cần tạm thời phiền toái chú chiếu cố một chút.
Lão Nhiêu:
-.
.
Đầu óc của hắn ong ong vang, tốc độ xây tường vây này cũng quá nhanh.
- Không thành vấn đề, tôi là bảo an bệnh viện, là đương nhiên cần làm.
Cảm giác được mặt đất chấn động, Tần Nghiễn An đi tới nhìn thấy tường vây hoàn toàn mới bên ngoài, biết Quý Hủ muốn làm gì, hắn đi lái xe.
Quý Hủ cho Bạch Đình Nham khóa lại cửa thuỷ tinh đại sảnh, phong hóa cửa tường vây, cuồng thi đàn lập tức chen chúc tràn tới, Quý Hủ lên xe, bắt đầu vây quanh đại lầu bệnh viện rửa sạch.
Chờ xe vận tải quay trở lại, trong tường vây đã không còn cuồng thi.
Trong đại sảnh phòng khám bệnh đứng không ít người, cả đám trợn mắt há hốc mồm, không còn ai dám mở miệng nói lung tung.
Quý Hủ bước xuống xe, nhìn đám người:
- Muốn rời khỏi, hiện tại là có thể rời đi, tôi chỉ rửa sạch một lần cho các vị.
Có người không chút do dự xông ra ngoài, bệnh viện tuy an toàn nhưng không có lương thực bọn họ sắp chết đói, máy bán hàng tự động bị đám người Từ Tồn Sinh cướp đoạt sạch sẽ, đợi khi nào tìm được thực vật thì bọn hắn lại trở về.
Có người chần chờ nhìn xe vận tải, muốn nói gì lại không dám mở miệng, không cho vào căn cứ, lái xe chở bọn họ đoạn đường cũng được đi?
Người chưa từ bỏ ý định đi qua truy hỏi, nói trong nhà có thể vào ở trong