Bé gái rốt cục nín khóc, lấy ra nửa ổ bánh bao tiếp tục ăn, ca ca xinh đẹp đã đáp ứng nàng nhìn thấy ba ba cũng sẽ cấp cho ba ba ăn bánh bao, nửa ổ bánh bao này nếu còn lưu trữ sẽ hư mất, ăn vào sẽ sinh bệnh.
Không muốn lãng phí thực vật, bé gái ăn sạch bánh bao, sau cuối thời lần đầu được ăn ngon như vậy, còn ăn được thật no.
Bé gái tên Dương Oản, năm nay sáu tuổi, ăn xong cũng im lặng ngồi cạnh bàn không dám lộn xộn, Quý Hủ nói cho nàng biết có thể đi lại trong phòng xe, nhưng không thể ra ngoài, bên ngoài nguy hiểm.
Dương Oản nhu thuận gật đầu, lúc này đứng lên tò mò dựa vào cửa sổ nhìn xem bên ngoài.
Quý Hủ quan sát thấy nàng đi đường không có vấn đề, xương cốt hẳn là không bị thương, cuối cùng yên tâm.
Tần Nghiễn An mang về bé trai nhìn còn nhỏ hơn Dương Oản, phỏng chừng chỉ có ba bốn tuổi, gầy teo nho nhỏ, không biết bị đói bụng bao lâu, hắn một mực ngủ, không có dấu hiệu thức tỉnh, Quý Hủ thật lo lắng đứa nhỏ này có nuôi sống được hay không.
Lại qua một đêm, lúc Tần Nghiễn An thay thuốc cho bé trai nhìn thấy chấm đen trên người hắn biến thành nhạt, tới ngày thứ ba toàn bộ biến mất, lộ ra màu da bình thường.
Hai người đều hoài nghi hắn đã dị hóa, nhưng nhi đồng nhỏ như vậy thật sự biết cái gì gọi là tự bảo vệ ý thức cho chính mình sao?
Ăn xong bữa sáng, bọn họ cần xuất phát đi thương trường tìm Dương Chỉ, chờ thu thập xong phong hóa tường phòng hộ, hai người lên phòng lái mới phát hiện trên giường ngồi một đứa bé.
Sáng sớm lúc thay thuốc đứa nhỏ này còn chưa tỉnh, lúc ăn sáng hắn tỉnh, tỉnh cũng không khóc, ngồi đàng hoàng trên giường, phi thường ngoan ngoãn.
Tường phòng hộ đã phong hóa, đồ vật đều đã thu thập, cũng không có khả năng tiếp tục đi chuẩn bị thực vật cho nhi đồng.
Quý Hủ lấy ra một bình cháo bát bảo, nói:
- Có đói bụng không? Có muốn ăn hay không?
Đứa bé nháy mắt, nhìn Quý Hủ, không nói lời nào, cũng không động.
Quý Hủ nhìn Tần Nghiễn An, đứa nhỏ này phản ứng có phải không đúng lắm hay không?
Tần Nghiễn An nghĩ nghĩ:
- Có lẽ có chút di chứng.
Đừng nói là Tần Nghiễn An, dù Quý Hủ sống hai đời cũng chưa từng gặp qua có ai đã dung hợp với dị quái thể một nửa mà vẫn còn cứu được, có điểm di chứng mới là hiện tượng bình thường.
Quý Hủ xoay người đút cháo cho đứa bé.
Đứa nhỏ thật ngoan, chậm rãi ăn, đôi mắt to nhìn Quý Hủ lại nhìn Tần Nghiễn An, trong mắt không có sợ hãi, có lẽ hắn còn lưu được trí nhớ lúc được cứu, đối với hai người phi thường tín nhiệm.
Ăn xong cháo, tự mình nằm xuống kéo mền đắp kín bụng nhỏ của mình, hai chân lộ bên ngoài, lại tiếp tục ngủ.
Quý Hủ:
- ?
Nuôi nhi đồng bớt lo như vậy sao? Hoàn toàn không cần người lớn quan tâm, nhi đồng đã tự mình chiếu cố chính mình.
Tần Nghiễn An nhìn thoáng qua, khởi động xe tải chạy hướng thương trường.
Trên xe có hai nhi đồng, Tần Nghiễn An lái xe thật ổn, lúc tới thương trường thời gian cũng lâu hơn một ít.
- Anh lưu trong xe đi, tôi đi xuống xem một chút.
Tần Nghiễn An:
- Cẩn thận một chút.
Quý Hủ cầm gậy bóng chày nhảy xuống xe, phóng vào trong thương trường.
Tiếng đóng cửa kinh động nhi đồng, hắn bật dậy nhìn theo phương hướng Quý Hủ rời đi, muốn bò tới chợt phát hiện trên xe còn có một người.
Tần Nghiễn An nói:
- Hắn đi xuống tìm người, thật nhanh trở về.
Nhi đồng nhìn hắn, Tần Nghiễn An bồi thêm một câu:
- Không có nguy hiểm.
Đứa