Quý Hủ liếc mắt nhìn đứa nhỏ, trong lòng mềm nhũn xuất ra gói to, kéo xuống một ít quả nho đưa cho hắn:
- Không muốn ngủ thì ăn nho, biết ăn sao?
Nhi đồng cầm mấy quả nho, nhìn nhìn Quý Hủ, lại nhìn Tần Nghiễn An, nghe được để cho mình ăn nhi đồng liền đưa lên cắn, bộ dạng ngây ngốc chọc cười Quý Hủ.
- Ai, ăn nho không phải ăn như vậy, cháu muốn ăn luôn cành sao?
Nhi đồng dừng lại, lại nhìn Quý Hủ.
Quý Hủ cầm chùm nho hái xuống một quả đút cho đứa bé, đứa nhỏ há mồm cắn, nếm được vị nước ngọt lành, ngạc nhiên mở to hai mắt theo sau hưởng thụ nheo mắt lại, khuôn mặt tuy vẫn băng cứng nhưng Quý Hủ cảm giác được nhi đồng có chút vui vẻ.
Thần sắc Tần Nghiễn An dịu dàng:
- Bây giờ trở về sao?
- Nhìn xem có thể mang thuốc trở về hay không.
Trước cuối thời hắn đã gia cố qua mấy đại hiệu thuốc, không biết có bảo lưu lại hay không, nhân lúc có thời gian đi qua xem.
Đi tới đại hiệu thuốc ở gần đó, mấy cánh cửa thuỷ tinh mở toang, thuốc men tán lạc đầy đất, bên trong còn có thi thể cùng vết máu.
Quý Hủ nói:
- Tôi đi xuống xem một chút.
Tần Nghiễn An tháo dây an toàn:
- Tôi đi, cậu đợi trên xe.
- Chú ý an toàn.
Tần Nghiễn An cầm trường đao xuống xe, trước một đao giải quyết cuồng thi ngăn cửa, một đường chém vào tiệm thuốc, lấy ra một hộp thuốc trên kệ mở ra nhìn xem, lại đi vào bên trong mở một hộp khác.
Quý Hủ ngồi trên xe nhìn thấy hắn liên tục mở mấy hộp thuốc đều buông xuống, biết tiệm thuốc này không thể giữ được, bị ăn mòn.
- Đi tới chỗ khác nhìn xem.
Tần Nghiễn An liền quay lên xe.
Bên Quý Hủ không xảy ra sự cố, trong trấn Bạch Loan lại có đại sự xảy ra.
Mấy ngày nay mỗi ngày đều có người tìm tới căn cứ, hỏi thăm chủ nhân căn cứ đã về hay chưa, Giản Tích nói chưa về, cửa lớn đóng kín Hủ ca chưa về không ai dám mở cửa.
Trong thương trường Cát Thịnh một mảnh tình cảnh bi thảm.
Từ khi nơi này biến thành khu tụ tập, toàn bộ lối vào cùng cửa sổ đều đóng lại, cao thấp năm tầng lầu có thể cất chứa không ít người sống sót, bọn họ dưới sự dẫn dắt của chủ nhiệm xã khu Lương Văn Dịch ngay ngắn trật tự sống tới bây giờ.
Đoạn thời gian trước nghe loa kêu nam khu xây dựng căn cứ, không ít người tâm tư di động, muốn dọn đi căn cứ ở lại, tuy thương trường an toàn nhưng người nhiều địa phương nhỏ, cuộc sống không phương tiện.
Lương Văn Dịch tỏ vẻ lý giải, không ngăn cản áp đặt, làm cho con trai Lương Sóc dẫn theo vài người đi xem xét, bọn họ quả thật nhìn thấy tường vây, cũng cao lớn như tường vây khu đồng ruộng, nhưng cửa lớn khóa lại, ở bên ngoài kêu cửa cũng