“Cạch cạch cạch, tạch tạch…”
Đôi tay linh hoạt bay lượn thao túng chuột và bàn phím, âm thanh gõ phím đầy nhịp điệu tựa như một bản nhạc nhẹ nhàng. Trong màn hình ánh sáng chói rực, đối thủ bị đánh bay, máu bắn tung tóe mà ngã xuống.
“Ha ha.” Diệp Thu cười cười, tay lấy điều thuốc từ khóe miệng xuống. Tro thuốc trắng xám đã kết thành một chuỗi dài, nhưng trong quá trình Diệp Thu khua chuột gõ phím thực hiện thao tác lại không hề rơi vãi chút nào. Nhanh chóng lấy điếu thuốc rồi dụi tắt trên chiếc gạt tàn có hình dạng kỳ lạ, tay Diệp Thu nhanh nhẹn bay về lại bàn phím, đang chuẩn bị nói gì đó với đối thủ, cửa phòng chợt “cạch” một tiếng rồi bị người đẩy ra.
Diệp Thu không quay đầu lại, như đã sớm chờ đợi giây phút này, chỉ hỏi một câu: “Tới rồi?”
“Tới rồi.” Tô Mộc Tranh cũng trả lời đơn giản như thế.
“Vậy thì đi thôi!” Diệp Thu từ chối lời mời tái chiến của đối thủ, nhẹ nhàng rút xuống một tấm thẻ từ chiếc máy chuyên dùng chơi game Vinh Quang, khi đứng dậy đi đến cửa, thuận tay lấy chiếc áo khoác vắt trên giá áo xuống.
Đêm đã khuya, câu lạc bộ Gia Thế vẫn sáng đèn. Diệp Thu và Tô Mộc Tranh rời khỏi phòng, đi thẳng đến cuối hành lang. Nơi này là một phòng họp rất rộng, mới vào cửa đã có thể nhìn thấy ngay một tấm bảng điện tử chiếm trọn vách tường, mặt trên hiển thị bảng xếp hạng chiến tích của “Liên minh chuyên nghiệp Vinh Quang” và một ít số liệu thống kê.
Bảng xếp hạng chiến tích: chiến đội Gia Thế xếp thứ 19, đứng thứ hai từ dưới đếm lên.
Đối với một chiến đội át chủ bài từng xưng bá ba mùa giải liên tiếp, thành tích này hết sức gai mắt, mà lúc này lại được treo sáng ngời trên tường như đang vô tình cười nhạo mọi người.
Nhưng không khí trong phòng không chút nặng nề, ngược lại có chút sôi nổi. Lúc này các đội viên Gia Thế đang xum xoe vây quanh một người, Diệp Thu bước vào phòng họp bọn họ cũng làm như không thấy, những người có thể liếc mắt qua, trong ánh mắt đều là lạnh lùng và chế giễu.
“Diệp Thu, câu lạc bộ đã quyết định, chức vụ đội trưởng của cậu sẽ do người mới chuyển tới đội là Tôn Tường tiếp nhận, sau này Nhất Diệp Chi Thu cũng sẽ do Tôn Tường điều khiển.” Quản lý câu lạc bộ nhìn thấy Diệp Thu bước vào, lập tức xoay đầu nói. Không có mở đầu, không có uyển chuyển biểu đạt, người vừa bước vào đã lạnh lùng thông báo như thế, vô tình như vứt bỏ một miếng giấy vệ sinh đã qua sử dụng.
Tô Mộc Tranh há miệng muốn nói, lại bị Diệp Thu nhè nhẹ kéo về, khẽ cười rồi lắc đầu với cô, thể hiện bản thân cũng không để ý.
“Anh Diệp, ngại quá đi, vừa đến đã chiếm vị trí của anh rồi.” Chỗ ngồi đầu tiên bên tay trái bàn họp —— là chỗ ngồi chuyên dùng cho đội trưởng chiến đội Gia Thế, nơi vốn thuộc về Diệp Thu. Tôn Tường đĩnh đạc ngồi lên rồi nói một câu như vậy, tròng mắt lại không thèm liếc Diệp Thu một cái, đây đã không phải là phớt lờ nữa, mà chính là coi khinh. Ánh mắt của cậu ta, ngược lại phần lớn dành cho người vào cửa cùng lúc với Diệp Thu – Tô Mộc Tranh.
Nói đúng ra, Tô Mộc Tranh quả thực nhìn hút mắt hơn Diệp Thu, cô nàng chính là người đẹp nổi tiếng hàng đầu trong liên minh chuyên nghiệp Vinh Quang. Cho dù rời khỏi cái phạm vi nho nhỏ này, ném vào giới giải trí mỹ nữ như mây, cô nàng vẫn là một mỹ nữ hiếm có.
Ngay cả những đồng đội Gia Thế đã nhìn thấy Tô Mộc Tranh mỗi ngày, lúc này nhìn Tô Mộc Tranh bước vào cũng không khỏi ngây người. Nhưng bọn họ rất nhanh đã hoàn hồn, bởi vì có nhân vật càng khiến họ cảm thấy quan trọng, đáng để họ chú ý đến hơn.
“Ha ha, lời này của anh Tường, vị trí này anh ngồi hợp lắm.” Mọi người lấy lại tinh thần vội vàng tranh nhau cướp lời kịch.
“Không sai, người nào đó đã già rồi, hết thời rồi!”
“Nhất Diệp Chi Thu phải do anh Tường điều khiển mới thật sự phát huy được thực lực của Đấu Thần chứ.”
Đây là tiêu điểm của mọi người lúc này. Tôn Tường, một tuyển thủ thiên tài mới nổi trong giải đấu chuyên nghiệp Vinh Quang. Vừa bước vào liên minh năm ngoái đã vững vàng lấy được giải Người mới xuất sắc nhất, số liệu cá nhân so với MPV (Tuyển thủ có giá trị nhất) năm ấy không thua kém bao nhiêu. Vào mùa giải,Tôn Tường dẫn đầu chiến đội Việt Vân có thực lực bình thường đoạt được hạng 8 trong đấu loại vòng tròn, có triển vọng tiến vào vòng trong thì lại giữa đường chuyển sang câu lạc bộ có thành tích nát bét như Gia Thế. Tất cả chỉ vì Gia Thế tuy có chiến tích không tốt nhưng lại sở hữu tài khoản được vinh danh Đấu Thần trong Vinh Quang: pháp sư chiến đấu Nhất Diệp Chi Thu.
Người thanh niên trẻ tuổi này tiến vào liên minh chưa đầy hai năm, đội viên của Gia Thế lại mặt dày xưng anh, hẳn đã nhìn ra Tôn Tường sẽ là vị lão đại tương lai của chiến đội Gia Thế. Tôn Tường rất thoải mái tiếp nhận những lời nịnh nọt này, cuối cùng cũng chịu quay đầu liếc nhìn Diệp Thu một cái, trong ánh mắt chỉ toàn khinh khi.
“Diệp Thu, đưa thẻ tài khoản Nhất Diệp Chi Thu cho Tôn Tường đi!” Quản lý câu lạc bộ nói.
Diệp Thu dù thoải mái thế nào, trong lòng lúc này cũng không khỏi nhói lên. Diệp Thu, Nhất Diệp Chi Thu, nghe tên có thể biết tài khoản này có quan hệ với Diệp Thu, đây vốn là tài khoản hắn dùng khi mới bước vào thế giới Vinh Quang, tài khoản này đã làm bạn cùng Diệp Thu đằng đẵng mười năm, người mới khi đó đã trở thành đại cao thủ được vinh danh bách khoa toàn thư, pháp sư chiến đấu nho nhỏ thuở ban đầu cũng đã trở thành Đấu Thần uy danh lan xa trong Vinh Quang . Nhưng bảy năm trước bước vào giới chuyên nghiệp, sau khi ký kết hợp đồng cùng câu lạc bộ, quyền sở hữu Nhất Diệp Chi Thu đã chuyển sang câu lạc bộ. Diệp Thu sớm biết một ngày sẽ phải chia tay nó, mà ngày đó, cuối cùng đã đến.
Ngón tay Diệp Thu có chút run rẩy. Đối với một cao thủ chuyên nghiệp mà nói, hai tay ổn định là điều phải làm, nhưng hiện tại Diệp Thu, một cao thủ nổi tiếng nhiều năm với tâm lý vững đến không thể vững hơn, lại run rẩy. Tô Mộc Tranh quay đầu đi, cô không muốn nhìn cảnh này, nhưng chỉ đành bất lực.
Dưới ánh mắt vui sướng khi người khác gặp họa của mọi người, chiếc thẻ tài khoản màu xám bạc Nhất Diệp Chi Thu được đưa tới trước mặt Tôn Tường.
Tôn Tường trong mắt thoáng hiện vẻ phấn khích và tham lam, cậu ta bằng lòng chuyển đến câu lạc bộ đã sa sút gần hai năm nay như Gia Thế, chính là vì ở đây có tài khoản đứng đầu Nhất Diệp Chi Thu. Người điều khiển ban đầu của Nhất Diệp Chi Thu – Diệp Thu, mấy năm nay thành tích không tốt, không ngừng cùng câu lạc bộ bùng nổ mâu thuẫn, Tôn Tường có lòng tin trăm phần trăm có thể chiếm được nó.
“Lấy được rồi!” Trong nháy mắt cầm được tấm thẻ tài khoản, Tôn Tường kích động hẳn, kết quả là chợt cảm nhận được sự kháng cự truyền ra từ tấm thẻ.
Tôn Tường cảm giác được sự tiếc nuối của Diệp Thu, cười ngạo nghễ nói: “Buông tay đi anh Diệp. Xem tay anh kìa, run rẩy đến như vậy. Đôi tay như thế này sao có thể phát huy ra thực lực thật sự của Đấu Thần? Cứ để tôi! Tôi sẽ khiến danh hiệu Đấu Thần lại vang dội khắp cả Vinh Quang. Còn anh? Về hưu đi!”
Lời vừa dứt, Tôn Tường nhìn thấy Diệp Thu vẫn luôn thờ ơ, ánh mắt chỉ thoáng tiếc nuối khi giao ra Nhất Diệp Chi Thu chợt lóe lên một tia sắc bén, cậu ta hoảng sợ phát hiện, hai tay vốn hơi run nhẹ của Diệp Thu, bỗng ổn định lại.
“Cậu có thích trò chơi này không?” Diệp Thu đột nhiên nhìn thẳng vào Tôn Tường hỏi.
“Cái gì?” Tôn Tường ngạc nhiên.
“Nếu như thích thì sẽ coi tất cả thứ này là vinh quang, mà không phải là khoe khoang.”
“Anh nói gì hả? Liên quan gì đến anh?” Tôn Tường bất chợt mất bình tĩnh, trong chớp mắt, không biết vì sao cậu ta cảm thấy mình thấp hơn Diệp Thu cả một cái đầu, cậu không muốn thua khí thế đối phương. Cậu đến đây là để thay thế Diệp Thu, cậu đến đây là vì đã đoạt được Đấu thần Nhất Diệp Chi Thu.
“Cất kỹ nó.” Ngay vào lúc Tôn Tường muốn lần nữa lấy lại khí thế, Diệp Thu cũng đã buông tấm thẻ tài khoản ra, nhàn nhạt nói một câu, xoay người
chuẩn bị rời khỏi.
“Diệp Thu!” Nhưng vào lúc này, quản lý đột nhiên gọi hắn.
Diệp Thu dừng bước, hơi nghiêng đầu, nghe thấy quản lý đứng sau hắn nói: “Hiện tại câu lạc bộ vẫn chưa có tài khoản chiến đấu thích hợp nào cho cậu, cậu trước hết làm bồi luyện trong đội đi!”
Bồi luyện… Một cao thủ từng sáng tạo nên một thời đại trong liên minh, giành được tất cả vinh quang cá nhân, vậy mà bây giờ lưu lạc đến mức làm bồi luyện.
Tôn Tường cảm thấy rất thích thú với việc sắp xếp này, lập tức lại gần ha ha cười bảo: “Với trình độ của anh Diệp, huấn luyện nhất định không có vấn đề, bồi luyện đứng đầu của Liên minh Chuyên nghiệp Vinh Quang không phải anh thì không được nha!”
“Ha ha.” Chịu sự sỉ nhục này, vậy mà Diệp Thu vẫn cười được, quay người nhìn về phía quản lý: “Bồi luyện? Tôi nghĩ không cần đâu, hủy hợp đồng thôi!”
“Hủy hợp đồng? Cậu muốn chủ động hủy hợp đồng?” Vẻ mặt của quản lý trông rất đáng suy ngẫm.
“Đúng, tôi yêu cầu hủy hợp đồng.”
“Đừng xúc động quá!” Tô Mộc Tranh vội vàng chạy đến ngăn cản. Liên minh có quy định của liên minh, trong thời gian hợp đồng ngoại trừ nguyên nhân đặc biệt, bên nào chủ động đưa ra yêu cầu hủy ước đều phải trả một khoản tiền bồi thường, Diệp Thu bây giờ vẫn còn hợp đồng một năm rưỡi cùng Gia Thế, nếu yêu cầu hủy ước, tổn thất sẽ rất lớn. Nhưng đối với Tô Mộc Tranh, cô càng sợ hãi việc Diệp Thu rời khỏi.
“Ông chủ còn chưa đến mà, chờ ông chủ đến lại nói tiếp!” Tô Mộc Tranh hi vọng Diệp Thu có thể tỉnh táo lại.
Diệp Thu sớm đã nhìn thấy sự mỉa mai trên khóe miệng quản lý, hắn cười khổ quay về phía Tô Mộc Tranh lắc đầu: “Mộc Tranh, em còn không hiểu sao? Muốn anh đi, mới chính là mục đích của ông chủ. Sự tồn tại của anh đối với câu lạc bộ đã không còn bất kỳ giá trị nào, chỉ là một gánh nặng tiền lương thôi.”
“Không phải thế, làm sao có thể là gánh nặng, thực lực của anh tuyệt đối không thua bất cứ ai.” Tô Mộc Tranh nói.
“Đây không chỉ đơn giản là vấn đề thực lực, đây là kinh doanh, mà anh, từ trước đến giờ đều không có giá trị kinh doanh nào.” Diệp Thu đáp.
“Cậu có chứ, nhưng chính cậu lựa chọn vứt bỏ nó.” Quản lý lúc này chợt lạnh lùng ngắt lời.
“Không sai, đây là lựa chọn của tôi.” Diệp Thu nói. Liên minh chuyên nghiệp Vinh Quang hiện nay phát triển rực rỡ, nhà tài trợ cũng nhiều vô cùng. Siêu sao cao thủ trong liên minh tự nhiên sẽ nhận quảng cáo, làm người đại diện phát ngôn cho nhân vật. Nhưng bản thân Diệp Thu là một tuyển thủ hàng đầu, từ trước đến nay lại luôn từ chối quảng cáo và phát ngôn, thậm chí cả phỏng vấn, họp báo đều từ chối tham gia, hắn cứ như một dân mạng đến từ thời xa xưa, cẩn thận ẩn giấu thân phận của mình trong thế giới giả tưởng này.
Đối với điều này, câu lạc bộ rất bất mãn. Bọn họ nhìn thấy bên người mình mọc một ngọn núi vàng nhưng lại chẳng cách nào đào móc trên đấy một chút lợi ích nào. Cuối cùng thực lực mạnh đến ngang tàng của Diệp Thu khiến câu lạc bộ nổi lên trong liên minh, chiếm đầy vẻ vang, mới khiến bọn họ dễ dàng tha thứ như thế. Nhưng với thành tích khó coi của hiện tại, mọi thứ đã không còn như trước.
“Liên minh thương mại hóa khiến chúng ta tồn tại được, nhưng bây giờ…” Diệp Thu không thể nói được gì nữa, hắn cũng không biết sự phát triển này là tốt hay xấu. Liên minh ngày nay ngập tràn hơi tiền, điều đầu tiên mà mỗi ông chủ của các câu lạc bộ nghĩ đến là làm thế nào lợi dụng chiến đội kiếm được lợi nhuận. Ôm theo tình yêu với trò chơi này, vì vinh dự mà không ngừng cố gắng, Diệp Thu hoài niệm những ngày liên minh mới phát triển trong quá khứ. Mà hiện tại, theo đuổi vinh dự, chẳng qua cũng chỉ vì mưu cầu một món lời càng lớn hơn.
Tô Mộc Tranh không nói thêm gì, cô vốn đi chung một con đường với Diệp Thu, cũng đã chứng kiến mọi chuyện của vị cao thủ nổi tiếng từ rất lâu này. Trong mắt đẫm lệ, cô biết, Diệp Thu thật sự muốn ra đi, ngăn hắn, cũng chỉ khiến hắn càng đau khổ hơn.
“Nếu đã như thế, em…”
“Không cần.” Diệp Thu cười, cắt lời Tô Mộc Tranh, hắn biết cô muốn nói gì: “Yên tâm đi, anh còn chưa đến bước đường cùng, anh sẽ trở về.”
“Rất tốt, không hổ Diệp Thu mà tôi quen biết, thật có chí khí, thế thì hiện tại chúng ta nói đến chuyện tiền bồi thường hợp đồng đi! Thành thật mà nói, cậu ở Gia Thế đã nhiều năm, vất vả kiếm được vô vàn công lao, chúng tôi cũng không tuyệt tình thế đâu. Nếu cậu đã muốn đi, tất cả hãy ngồi xuống bàn bạc tốt đã nào, Hủy hợp đồng như thế nào?”
“Nói thẳng đi, điều kiện của mấy người là gì?” Diệp Thu hỏi.
“Thật thẳng thắng, điều kiện rất đơn giản, chỉ cần cậu tuyên bố giải nghệ.” Kinh lý nói.
“Giải nghệ! Điều kiện này mà mấy người bảo không tuyệt tình?” Tô Mộc Tranh rất tức giận. Diệp Thu năm nay 25 tuổi, đối với những tuyển thủ chuyên nghiệp thi đấu điện tử như bọn họ cũng đã tính cao tuổi, ở tuổi này giải nghệ không hề kỳ quái. Nhưng Diệp Thu mới vừa tỏ rõ hắn không hề muốn buông tay, quản lý Gia Thế đã lập tức đưa ra điều kiện là giải nghệ, đây rõ ràng là chĩa mũi nhọn vào hắn.
Tuyển thủ giải nghệ sẽ không có tư cách tham gia trận đấu chuyên nghiệp. Tuy rằng giải nghệ cũng có lúc quay trở về, nhưng liên minh chuyên nghiệp Vinh Quang có quy định một năm sau mới được quay về đối với tuyển thủ giải nghệ. Phòng những người hôm nay giải nghệ hôm sau đổi sang đội khác chơi. Diệp Thu vốn đã là tuyển thủ lớn tuổi, mỗi một ngày đều rất quý báu, bây giờ lại muốn hắn lãng phí một năm. Một năm sau, dù hắn có quay về lần nữa, tuổi cao, không thi đấu suốt một năm để bảo trì trạng thái, chỉ với danh tiếng năm xưa, chiến đội nào nguyện ý thu nhận hắn cũng đã là một vấn đề rất lớn. Phải biết rằng Diệp Thu còn có một chỗ thiếu hụt trí mạng: Hắn từ chối những hoạt động thương mại.
Người thoạt nhìn không thể nào chấp nhận một điều kiện như vậy – Diệp Thu lại rất dứt khoát gật đầu: “Tôi đồng ý.”
“Anh điên rồi?” Tô Mộc Tranh hoảng sợ.
“Mệt mỏi nhiều năm như vậy , nghỉ ngơi một năm có gì không tốt?” Diệp Thu cười.
“Anh… Anh rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?” Tô Mộc Tranh trăm điều khó hiểu.
“Không gì cả.” Diệp Thu vừa quay đầu, phía quản lý đã nhanh chóng đưa đến một phần giấy tờ, Diệp Thu nhận lấy nhìn sang, cười cười. Đối phương quả thật đã sớm chuẩn bị a! Nghĩ rồi, Diệp Thu nhanh chóng ký lên tên mình.
Sắp rời khỏi rồi… Diệp Thu nhìn nơi mình đã ở suốt bảy năm này, hắn không nói thêm lời tạm biệt khách khí gì nữa, chỉ lặng lẽ xoay người chuẩn bị rời khỏi.
“Em tiễn anh.” Tô Mộc Tranh là người duy nhất theo sau hắn.
Bồi luyện: làm đối thủ cho những người trong CLB đấu tập.