Ba ngày này Diệp Tu bận trước bận sau lo trong lo ngoài, đại gia Bánh Bao Xâm Lấn, Đường Nhu và Tô Mộc Tranh đều chờ hắn đến hầu hạ, hai người đầu là giáo dục dạy bảo còn người cuối là dẫn đi luyện cấp.
Dạ Độ Hàn Đàm là người nhờ phá kỷ lục, làm việc đương nhiên càng tận tân hơn, cùng ngày liền đưa sang Diệp Tu một người chơi. Là pháp sư nguyên tốc cấp 23, tên gọi Thích Vô Giúp Vui. Cái tên này khiến Diệp Tu có chút câm nín, vô cùng nghi ngờ Dạ Độ Hàn Đàm đang châm chọc chính mình. Vì vậy Diệp Tu lại phải dạy dỗ thêm một người. Dù sao không thể coi thường kỷ lục này, không chú ý đến mọi mặt, đến lúc đó chỉ cần một người phạm sai lầm làm chậm trễ vài giây sẽ dễ dàng phá hủy nỗ lực của cả đội.
Có điều hiện tại đã đủ đội hình rồi, cấp thấp nhất là Phong Sơ Yên Mộc của Tô Mộc Tranh dùng một ngày đã lên tới 20, Diệp Tu liền thu xếp đem năm người vào phó bản luyện tập thích ứng lẫn nhau. Hai đồng chí cấp lãnh đạo của công hội Dạ Độ Hàn Đàm và Dạ Vị Ương đích thân đến chỉ đạo công tác, nhìn thấy Diệp Tu trong đội có hai người là nữ, cả hai đều vô cùng kinh ngạc. Người chơi nữ trong trò chơi không nhiều, cao thủ lại càng ít. Người mà Quân Mạc Tiếu cần lại chẳng phải cao thủ bình thường, kết quả cuối cùng lại là hai cô nàng, chuyện này hiếm lạ đến nhường nào.
Dạ Độ Hàn Đàm và Dạ Vị Ương âm thầm bàn bạc cũng không tìm nổi cái cớ nào. Đối với đội toàn cao thủ của Quân Mạc Tiếu, họ đã định lôi kéo từ sớm, nhưng giờ lại là con gái. Nếu gấp gáp chạy lên lôi kéo làm quen, chẳng phải sẽ bị người ta hiểu lầm là dê xồm sao?
Cũng may, đằng ấy còn có một tên Bánh Bao Xâm Lấn. Nhưng cái tên này vừa nghe đã thấy chẳng giống cao thủ chút nào, Dạ Vị Ương bị Dạ Độ Hàn Đàm ra lệnh tiến lên, đành chuẩn bị ra tay trước với Bánh Bao Xâm Lấn. Nhiệm vụ dụ dỗ người vào hội tại khu 10 của Mưu Đồ Bá Đạo chủ yếu là do Dạ Vị Ương phụ trách.
“Mọi người vất vả rồi.” Dạ Vị Ương bước đến chào hỏi, Dạ Độ Hàn Đàm làm bộ đi bàn việc với Thích Vô Giúp Vui, bên trong lại nghe trộm chuyện xảy ra bên kia.
“Người kia là?” Đường Nhu và Tô Mộc Tranh đương nhiên không biết.
“Là sếp.” Diệp Tu nói.
“À.” Tô Mộc Chanh lập tức hiểu.
“Sếp gì cơ?” Đường Nhu lại không hiểu.
“Người mời chúng ta đến đoạt kỷ lục.” Diệp Tu nói.
Đường Nhu vẫn còn mờ mịt, cô không rõ mấy chuyện trong game online lắm. Tuy Bánh Bao Xâm Lấn là tay mới, nhưng cậu ta không xa lạ gì với game online, trái lại hiểu sơ sơ.
“Lát quay về giải thích sau.” Diệp Tu nói với Đường Nhu. Kết quả bên kia Dạ Vị Ương đã trò chuyện cùng Bánh Bao Xâm Lấn: “Hắc, anh bạn này có khí chất hơn người, tên gọi cũng thật kỳ lạ, vừa nhìn là biết ngay cao thủ tuyệt thế có một không hai rồi.” Dạ Vị Ương vẫn mặt dày như cũ.
“Ha ha, ông có mắt nhìn người lắm đấy, chòm sao của ông là gì?”
“Chòm. . . Chòm sao?” Dạ Vị Ương chẳng biết lợi hại của Bánh Bao Xâm Lấn, vừa lên hiệp đầu, đề tài đã bị đưa ra ngoài vũ trụ.
“Được rồi Bánh Bao. . .” Diệp Tu vội vã tiến lên hét to bảo ngừng, nói với Dạ Vị Ương: “Đám mục sư mấy ông cứ làm việc của mình trước đi, tụi tui vào bản luyện tập đây.”
Nói xong kêu gọi năm người tiến vào phó bản, để lại Dạ Vị Ương vẫn còn đang mờ mịt: “Chòm sao? Chòm sao gì a?”
Trong phó bản, Diệp Tu đã nói qua với Đường Nhu, Bánh Bao Xâm Lấn thậm chí là người mới gia nhập Thích Vô Giúp Vui nên dùng đấu pháp thế nào, hơn nữa bốn người này đã từng diễn tập thực tiễn, về cơ bản thì hiểu hết. Còn Tô Mộc Tranh đã lăn lộn nhiều năm bên cạnh Diệp Tu, chiến thuật cùng trình độ lẫn hiểu biết đều thuộc cấp bậc chuyên nghiệp, Diệp Tu chỉ cần dăm ba câu cô đã hiểu, tổ năm người bắt đầu chính thức đánh phó bản.
Trong hai ngày, đội chỉ chính thức luyện phó bản tám lần. Có điều sau tám lần, mọi người cũng biết rõ mình phải làm gì. Diệp Tu không dạy được gì nữa, về sau còn phải xem sự phát huy của mọi người vào lúc phá bản.
Từ thời gian qua cửa của tám lần luyện tập kia, Diệp Tu kết luận đợi đến cấp 25 thay sang vũ khí tím rồi thì phá kỷ lục là chuyện không thành vấn đề.
Ngày cuối cùng, năm người đều tăng cấp rất nhanh, dự là trước 12 giờ có thể lên đến 25. Chiến dịch đổi mới kỷ lục sẽ chính thức diễn ra lúc này.
Những vũ khí tím cấp 25 mà mọi người cần đều đã được Dạ Độ Hàn Đàm đưa đến. Khi gã hỏi Diệp Tu còn cần gì hay không thì Diệp Tu tỏ ý muốn hai cái mề đay Mirth.
Thứ này không có giá trị gì, chỉ một vài người chơi nữ thích mang trên người làm đẹp. Hiện tại trong đội Quân Mạc Tiếu có hai cô nàng, Dạ Độ Hàn Đàm ngầm hiểu, cầm ngay hai cái mề đay Mirth đưa sang.
Diệp Tu cuối cùng cũng có bốn cái mề đay Mirth trong tay, hắn lập tức vào hệ thống biên tập vũ khí.
Ô Thiên Cơ bấy giờ đang bị gỡ ra hết, tháo đầu nhọn và tất cả nan ô từ hình thái ô đang xòe rộng xuống.
Bốn cái mề đay Mithril cùng bị đập nát, dung hợp chúng lại rồi phục chế, cuối cùng làm ra một đầu ô mới.
Tổng cộng 24 đoạn nan ô nhỏ thì dùng mấy cái nanh vuốt nhền nhện kiếm được từ lần săn Thương Nhân Quỷ Lùn để phục chế.
Tất cả vật liệu phục chế xong, lại lắp vào lần nữa, lưu phần chỉnh sửa, lập tức trở lại trò chơi lấy ra xem. Đầu ô được dung hợp và phục chế từ mề đay Mithril trông không còn bình thường như trước kia nữa, đầu nhọn lúc này mang hai màu trắng đỏ, thỉnh thoảng lại ẩn hiện ánh sáng. Ô Thiên Cơ của hiện tại đã thật sự nâng cấp ở mọi mặt, bên dưới Ô Thiên Cơ trong trạng thái bình thường hiển thị cấp 15, công kích vật lí và công kích pháp thuật tăng lên toàn bộ, đều biến thành 280, tốc độ đánh và trọng lượng không thay đổi.
Cấp bậc của mọi mặt đã lên đến 15. Vậy nghĩa là bây giờ sử dụng bất kì hình thái nào của Ô Thiên Cơ, thuộc tính cũng không hề thấp hơn cấp 15.
Thế nhưng việc Diệp Tu phải làm vẫn chưa xong. Sau khi nhìn thấy tất cả đều nâng cấp thành công, hắn lại vào hệ thống chỉnh sửa trang bị.
Trong lúc khởi động bức vẽ cấu tạo của mặt ô, Diệp Tu đem 8 cái móng Ám Dạ
Miêu Yêu lần đầu nâng cấp bỏ xuống hết. Sau đó, thay 8 cái răng nhọn của Sói Trắng lấy được từ lần làm ăn đầu tiên vào.
Lại vào trò chơi, lấy ra Ô Thiên Cơ, chuyển thành hình thái chiến mâu. 8 cái răng Sói Trắng tụ lại tại phần đỉnh ô, hình thành một đầu mâu nhọn trắng như tuyết, cực kỳ loá mắt. Mà lúc này thuộc tính của hình thái chiến mâu cũng đã thay đổi.
Ô Thiên Cơ (hình thái mâu), đẳng cấp 25.
Trọng lượng 2,3 kg, độ bền 23, tốc độ đánh 5.
Công kích vật lí 380, công kích pháp thuật 280.
Độ bền là thuộc tính vừa xuất hiện. Cái này cũng không phải Ô Thiên Cơ xuất hiện thuộc tính kì dị gì, chẳng qua chỉ một quy định được đặt ra trong Vinh Quang: trang bị trên cấp 20 mới có độ bền. Dưới cấp 20 không có, xem như là phúc lợi cho người mới của Thôn Tân Thủ. Dù là trang bị tự chế cũng phải tuân theo quy định này.
Khi chiến đấu thì độ bền sẽ bị tiêu hao, phải cẩn thận đừng để độ bền rơi xuống 0, trang bị trong Vinh Quang khi độ bền xuống 0 sẽ tự động bị vỡ vụn và biến mất. Muốn sửa chữa trang bị trên cấp 50 phải tốn vài vật liệu, sửa chữa trực tiếp sẽ làm giảm hạn mức tối đa của độ bền. Khi hạn mức tối đa rơi xuống 1, món trang bị này chỉ còn là vật trang trí.
Sau khi nâng cấp thành công, Diệp Tu trước hết thay đổi về hình thái ô. Quân Mạc Tiếu bây giờ còn thiếu chút kinh nghiệm mới có thể lên 25, dù có cầm chiến mâu cũng không thể phát huy uy lực.
Trang bị rốt cục cũng chuẩn bị xong, Ô Thiên Cơ với hình thái chiến mâu tương đương với chiến mâu tím cấp 35, ưu thế về lực sát thương không hề nhỏ. Phân nửa những nghề trong đội Gia Vương Triều đương nhiên không thể nào có được thanh vũ khí mạnh như vậy.
Tiếp đấy là phải luyện cấp.
Trước 12 giờ, nhân vật của cả năm rốt cục lên 25, sau đấy chuyện thứ nhất cần làm chính là gia nhập công hội Mưu Đồ Bá Đạo. Quân Mạc Tiếu rời khỏi Lam Khê Các đã được năm ngày, Phong Sơ Yên Mộc của Tô Mộc Tranh và Hàn Yên Nhu của Đường Nhu đương nhiên không có công hội, Diệp Tu cố ý hỏi han Bánh Bao Xâm Lấn, cũng không có công hội.
“Hoan nghênh bốn cao thủ nhập hội.” Dạ Vị Ương gửi tin trong kênh công hội, làm như bốn người thực sự gia nhập công hội của gã.
“Hoan nghênh hoan nghênh.” Trong công hội một đám người nhốn nháo theo, thể hiện sự niềm nở của công hội mình.
Ngoài phó bản Rừng Rậm Băng Sương, Diệp Tu nói: “Đóng tất cả các kênh tin tức lại, tránh phải thấy những tin làm phân tâm.”
Mọi người làm theo, Thích Vô Giúp Vui là thành viên chính thức của Mưu Đồ Bá Đạo, không đành lòng nhìn anh em trong công hội lãng phí cảm tình, trước khi tắt liền nhắc nhở mọi người: “Đừng hoan nghênh nữa, không ai nhìn đâu.” Lời này bị trôi dạt giữa những câu hoan nghênh, không biết có ai thấy không, dù thế nào Thích Vô Giúp Vui nhắn xong câu kia cũng đã đóng kênh tin tức.
“Còn mấy phút, muốn đi WC hay gì thì đi đi.” Diệp Tu nói.
“Còn hơn 10 phút lận mà” Tô Mộc Tranh cảm thấy Diệp Tu làm quá rồi.
Nhưng Đường Nhu thình lình thấy Diệp Tu đứng phắt lên giữa quầy, hét to một tiếng: “Có việc gì không? Có việc hiện tại nói a tôi phải đi đây một lát.”
Đường Nhu cười, gửi cho Diệp Tu một tin: “Khách có việc mới mặc kệ anh đó, anh cầu nguyện đi.”
“Thế à? Hy vọng đừng trùng hợp như thế.” Diệp Tu trả lời.
Vài phút sau, đã đến 0 giờ, số lần đánh phó bản đổi mới, năm người cũng nghiêm túc đồng loạt tiến vào phó bản. Không hô hào gì, cùng tiến về phía trước.
“Dụ quái” Diệp Tu vừa chỉ huy vừa vọt tới, hai bên trái phải sánh vai đuổi kịp là Hàn Yên Nhu cùng Bánh Bao Xâm Lấn, lúc sau Phong Sơ Yên Mộc cũng lên đến, vừa nâng tay đã nổ ngay một pháo. Tô Mộc Tranh vẫn dùng bậc thầy pháo súng, nàng không phải Diệp Bách Khoa, chỉ tinh thông mỗi chức nghiệp này.
Bậc thầy pháo súng là nghề nghiệp công kích được xa nhất trong Vinh Quang, hơn nữa công kích bình thưởng thôi cũng đã tổn thương một phạm vi nhỏ rồi, thao tác của Tô Mộc Tranh đương nhiên cũng chuẩn xác, hai con quỷ lùn bị bắn liền chạy về phía cô. Kết quả nửa đường đã bị Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu ngăn đón, đánh đánh hai cái đã cướp được thù hận. Tô Mộc Tranh sớm đã chỉ huy Phong Sơ Yên Mộc nã pháo hai con quỷ lùn khác. Quỷ lùn bị kinh động xông lên, Hàn Yên Nhu của Đường Nhu lại cướp đi thù hận. Tiếp đấy vẫn là nã pháo dẫn quái rồi, người tiếp quái lại là Bánh Bao Xâm Lấn.
Ba người này mỗi người hai quái, vừa giết vừa tụ quái lại một chỗ, Thích Vô Giúp Vui bắt đầu tấn công toàn lực, điên cuồng tung phép về phía đống quái. Nhưng ba người kia cũng không đứng yên đấy đánh quái, ba người lại tiếp tục đi tới, Tô Mộc Tranh đã để Phong Sơ Yên Mộc tiếp tục dụ quái từ lâu, hai con là một nhóm, mỗi người nhận một nhóm. Trong nháy mát đã kéo được 12 con quỷ lùn, đội ngũ vẫn vừa giết vừa tiến như trước, Tô Mộc Tranh không hề ngừng dụ quái.
Đấu pháp này còn hung ác hơn Một Đợt Sóng Xô. Tô Mộc Tranh chuyên trách dụ quái, ba người còn lại đảm đương MT, hơn nữa sử dụng cách di chuyển hợp lí tụ quái lại, để vòng phép thuật của Thích Vô Giúp Vui phía sau phát huy được trọn vẹn.
Đây mới là đấu pháp tiêu chuẩn chuyên nghiệp hàng thật giá thật, là đấu pháp mà mỗi người trong đội đều có thể dựa vào kỹ thuật của bản thân để một mình chặn đánh một phía.
Cách này không thể gọi là Một Đợt Sóng Xô nữa, mà hẳn phải gọi là Một Đợt Đẩy mới đúng.