Edit & beta: Lá Mùa Thu
Aiya, các tiền bối thiệt là..." Đới Nghiên Kỳ cũng ngạc nhiên trố mắt. Cô đã thủ thế đề phòng hết rồi, Hưng Hân tự dưng bẻ lái cái rụp chỉ vì một câu chat của cô thôi á? Sao phi logic quá vậy? Chứng kiến cái sự phi logic xảy ra trước mắt, Đới Nghiên Kỳ không khỏi hoảng hồn. Chết chết, có khi nào mình phá tiết tấu cả đội không?
"Tập trung tinh thần, giữ vững vị trí, giữ vững tiết tấu cũ!" Tiêu Thời Khâm bỗng chat lên kênh đoàn đội. Thấy đội trưởng lên tiếng, Đới Nghiên Kỳ như được chích phát thuốc an thần, vội khiển pháp sư nguyên tố Loan Lộ Âm Trần tiếp tục hướng về phía trước.
"Coi chừng họ chuyển mục tiêu lần nữa." Tiêu Thời Khâm nói tiếp.
"Chuyển lần nữa?" Đới Nghiên Kỳ ngớ người.
Khán giả bên ngoài ồ lên, vì ngay lúc Tiêu Thời Khâm vừa dứt lời, Diệp Tu đã chat trên kênh đoàn đội Hưng Hân: "Chuyển!"
Cả đội Hưng Hân đội ngột xoay người, mục tiêu vẫn là Loan Lộ Âm Trần của Đới Nghiên Kỳ. Quả nhiên họ đổi hướng sang Diệt Sinh Linh chỉ để dụ tình! Tiếc thay, trò mèo bị Tiêu Thời Khâm nhìn thấu, kịp thời nhắc nhở Đới Nghiên Kỳ không cắt vào quá sâu. Suýt nữa Đới Nghiên Kỳ đã bấm Blink luôn rồi, may mà dừng kịp lúc Hưng Hân quay ngoắt 180 độ sang cô.
"Gian trá quá mà." Đới Nghiên Kỳ không phải một cô gái lắm lời, chỉ thích chat chit vài câu trong trận thôi. Vừa ra vẻ trách móc, Loan Lộ Âm Trần vừa lui nhanh về phía sau. Ánh chớp lóe lên trên đỉnh pháp trượng, Chuỗi Sấm Sét bắn ra, đánh dấu đòn tấn công đầu tiên của trận chiến.
Phép gọi sét hệ Ánh Sáng có tốc độ nhanh nhất, nhưng so về tính bất ngờ khi ra chiêu thì không bằng súng đạn. Lực nguyên tố Ánh Sáng ngưng kết thành sấm chớp chỉ là chuyện trong nháy mắt, nhưng nó vẫn có một quá trình nhất định dù ít dù nhiều. Quá trình này chừa đủ không gian be bé cho đối thủ phản ứng, nhất là giới tuyển thủ chuyên nghiệp. Một không gian phản ứng be bé, một khoảng cách thao tác xa xa, cộng lại sẽ được kết quả to to tát tát.
Chuỗi Sấm Sét của Loan Lộ Âm Trần bắn thẳng vào giữa đội hình Hưng Hân không trúng bất kỳ ai. Cô lập tức bật buff Chuyên Tâm Toàn Phần, đại chiêu Chim Lửa level 75 giương cánh bay vọt ra từ pháp trượng. Sóng nhiệt cuốn qua thảo nguyên, cỏ xanh ngang gối tươi non mơn mởn đều phải cụp đầu héo úa, rũ rượi chỉ còn một nửa độ cao vốn có.
AoE tác dụng của Chim Lửa rộng hơn hẳn Chuỗi Sấm Sét, người Hưng Hân không thể chỉ lách mình là né được. Mất khả năng duy trì đội hình hoàn chỉnh, Hưng Hân chia nhau nhảy qua hai bên trái phải dọn đường Chim Lửa nó bay, sóng nhiệt quất tới mặt làm màn hình ai nấy đều bị nhiễu.
Sau lưng, tiếng máy móc vang lên. Hưng Hân không tìm đến Tiêu Thời Khâm, Tiêu Thời Khâm chủ động tìm đến họ. Đồng cỏ rậm rạp che khuất linh kiện máy lon ton chạy, người Hưng Hân chỉ thấy đám cỏ rung rinh vì bị máy móc càn qua chứ không biết dưới đó là món gì.
Loan Lộ Âm Trần rút, nhường chỗ cho Diệt Sinh Linh xuất hiện.
Tuy nhiên, Loan Lộ Âm Trần không lùi về sau quá xa, Diệt Sinh Linh cũng không lao hẳn lên áp đảo. Bọn họ như thể cố ý dành ra một không gian nhất định cho Hưng Hân, họ ỷ vào mình tay dài, đứng bên ngoài thận trọng khống chế khoảng cách, duy trì không gian ấy.
Linh kiện máy càng lúc càng gần, tốc độ nhanh chậm khác nhau, ồ ạt ùa tới từ nhiều hướng.
Địa Lôi Chấn!
Hải Vô Lượng bỗng nhảy lên, vỗ hai tay xuống đất. Kình khí vốn không màu không mùi không vị của khí công sư lúc này nhìn thấy rất rõ bởi lớp cỏ xanh rậm rạp. Cỏ uốn thành sóng, từ trung tâm là Hải Vô Lượng khếch tán ra bốn phía.
Ầm ầm ầm ầm!
Sóng cỏ xanh rung chuyển nổ bùng khi gặp linh kiện máy, khói đen bốc thẳng lên trời. Phương Duệ căn chuẩn thời điểm, mặc kệ con máy gì đang chạy tới, một hit Địa Lôi Chấn cho chúng mày nổ sạch.
Sạch thật rồi ư? Chưa đâu.
Không rõ Tiêu Thời Khâm phái đi bao nhiêu linh kiện tự hành, xung quanh vẫn còn ba luồng cỏ rung rinh. Hoặc Địa Lôi Chấn phát nổ khi chúng chưa kịp tiến vào AoE, hoặc Tiêu Thời Khâm đã khiển cho chúng tránh chiêu, giờ tiếp tục mò đến chỗ Hưng Hân.
Đạn Sóng Khí!
Hải Vô Lượng vung nắm tay, đánh về phía một luồng cỏ đang chuyển động. Tốc độ bay của Đạn Sóng Khí không quá cao, con máy dễ dàng né đạn.
Đoàng! Đoàng!
Quân Mạc Tiếu giũ Ô Thiên Cơ thành hình thái súng, tỉa cho hai phát. Đáng buồn thay, dưới sự cover tự nhiên của đồng cỏ, hắn nhắm có chuẩn đến mấy cũng không trúng. Hai viên kẹo đồng đã nổ mà cỏ vẫn cứ lúc lắc.
Tạch tạch tạch tạch tạch...
Tiếng súng rào rào vang lên với tần suất dày đặc. Tô Mộc Tranh thấy Diệp Tu bắn trượt, bèn móc Súng Máy Gatling ra càn quét theo đường cỏ lay. Đảo một lượt, rốt cuộc có tiếng nổ tung, ánh lửa chớp lóe. Mộc Vũ Tranh Phong không ngừng tay. Tranh thủ thời gian kỹ năng chưa kết thúc, cô quét thêm một vị trí khác. Thế nhưng Tiêu Thời Khâm đã tính toán kỹ càng để Hưng Hân không thể thả lưới đánh bắt sll, khoảng cách giữa ba con máy cuối là rất lớn. Tô Mộc Tranh thao tác xoay nòng súng rất nhanh mà vẫn không kịp, mấy phát đạn còn sót lại không giết nổi mục tiêu.
Cơ mà...
Tạch tạch tạch tạch tạch...
Tới lượt Quân Mạc Tiếu móc Súng Máy Gatling, đường đạn bay nối liền tiết tấu trước đó của Mộc Vũ Tranh Phong, nếu không nhìn điểm xuất phát của đạn, người ta sẽ tưởng chỉ có một người bắn súng máy liên tục.
Bùm! Linh kiện thứ hai cũng nổ tung. Khi nòng súng Quân Mạc Tiếu chuyển qua con thứ ba, thời gian dùng chiêu vẫn còn đến một nửa. Làn đạn rảo qua luồng cỏ, thế nhưng bắn hoài không trúng. Mọi người đều tận mắt thấy mưa đạn từ súng máy bắn đúng vị trí, sao nó chưa nổ?
Linh kiện máy của kỹ sư máy móc không có nhiều nhặn HP như thú triệu hồi, thường sẽ chết ngay trong một nốt nhạc. Một viên đạn dư sức cho nó về làng, Quân Mạc Tiếu bắn cả rổ đạn mà nó không chết, khả năng duy nhất là bắn không trúng. Nhưng rõ ràng bắn trúng mà... Trừ phi...
Diệp Tu sực nhận ra thì đã muộn, luồng cỏ uốn lượn đã sà đến sát bên họ. Một vật nhảy ra
từ dưới lớp cỏ cao dày.
Nó không phải một món linh kiện chạy trên đất. Nó là Máy Móc Nhảy Dù biết bay! Tiêu Thời Khâm cho nó bay là đà, đủ để đồng cỏ che khuất, thế nên Diệp Tu mới bắn không trúng vì tính toán sai lệch khoảng cách.
Máy Móc Nhảy Dù bay vọt lên đầu năm người Hưng Hân, cái bụng tròn vo chuẩn bị mở ra thả bom...
Ầm!
Nó nổ tung giữa không trung khi chưa kịp làm ăn gì cả. Khói lửa đen ngòm không thể lấn át một ngọn lửa màu trắng cháy rực.
Ngọn Lửa Thần Thánh!
Phán đoán và chớp lấy thời cơ chính là sở trường của An Văn Dật. Thời khắc mấu chốt, Ngọn Lửa Thần Thánh lẳng lặng hit trúng Máy Móc Nhảy Dù.
Nhà thi đấu vỗ tay rào rào. Đợt tấn công bằng linh kiện máy chỉ diễn ra trong vòng vài giây ngắn ngủi, cả đội Hưng Hân đồng tâm hợp lực ngăn cản toàn bộ quân địch dưới cỏ. Một màn thể hiện quá đặc sắc!
"Chú ý, thích khách bên kia mất dạng rồi..." Phương Duệ bỗng chat.
Thích khách Quỷ Mị Tài của Phương Học Tài vốn đi giữa Diệt Sinh Linh của Tiêu Thời Khâm và Toái Tùy Phong của Trình Thái, giờ đột ngột biến đâu không thấy. Y đang bò hay đang bơi trong cỏ? Hay đang im im di chuyển bằng kỹ năng Tiềm Hành của đạo tặc ép trên vũ khí?
Năm người Hưng Hân xoay chuyển góc nhìn khắp thảo nguyên. Bất kỳ kiểu di chuyển nào, dù có tàng hình cũng sẽ để lại dấu vết. Đồng cỏ chỉ cao tới gối, linh kiện bé xinh của kỹ sư máy móc còn giấu được chứ cả con người làm sao mà giấu?
Quỷ Mị Tài tạm thời mất tích, mà Loan Lộ Âm Trần và Diệt Sinh Linh vẫn không ngừng trước sau giáp công. Thời gian Hưng Hân bận tay xử lý đám con nhà Diệt Sinh Linh, Loan Lộ Âm Trần đã thừa cơ ngâm xướng hai đại pháp thuật AoE sấm sét và lửa cháy, khỏi tính toán gì nhiều, úp thẳng xuống đầu cả đội Hưng Hân luôn. Xem ra cô nàng chẳng buồn ngăn trở Hưng Hân áp sát mình mà chỉ quan tâm đến việc phá hoại đội hình địch.
Tay dài giáp công hai mặt, thích khách lại phắn đi đâu chưa biết, nhu đạo Toái Tùy Phong coi như đứng gần Hưng Hân nhất. Cậu ta lượn lờ xung quanh chứ chưa tấn công, nhưng cũng tạo nên áp lực khá lớn. Người Hưng Hân vừa phải né đạn từ Diệt Sinh Linh và Loan Lộ Âm Trần, vừa phải để ý đường đi nước bước, tránh cho chui vào vòng tay Toái Tùy Phong. Nếu để nhu đạo chụp ném, đội hình chắc chắn sẽ bị xé.
Toái Tùy Phong lượn tới lượn lui giữa dòng cỏ đục là để tìm kiếm cơ hội đó. Hưng Hân trong lúc luồn lách cũng muốn ôm hàng Toái Tùy Phong luôn chứ, nhưng Lôi Đình có Tiêu Thời Khâm tọa trấn, tiết tấu chiến thuật bị họ nắm rất vững. Chỉ khán giả trong nhà thi đấu mới biết, lúc này kênh đoàn đội Lôi Đình chi chít các dòng chat thế nào. Mật độ gửi tin hoàn toàn không kém trận với Lam Vũ.
Chẳng lẽ tên này lại muốn chơi trò thay đổi đấu pháp liên tục để trói tay tướng chỉ huy bên Hưng Hân?
Nhưng tướng chỉ huy của Hưng Hân là Diệp Tu chứ đâu phải Dụ Văn Châu? Khoan bàn ai hơn ai kém về mặt chiến thuật, xét riêng tốc độ tay thôi, nếu nói Diệp Tu áp đảo Dụ Văn Châu thì fan ruột, fan cuồng Dụ Văn Châu cũng phải khóc lóc gật đầu đồng ý.
Vậy là vì sao? Vì sao Lôi Đình phải đánh phức tạp đến thế? Tiêu Thời Khâm chỉ huy rất dày, mà mỗi tuyển thủ di chuyển hay đổi tiết tấu tấn công cũng đều được báo lên. Lôi Đình không chỉ đang nghe theo Tiêu Thời Khâm điều phối, họ còn tự mình thực hiện đường lối chiến thuật phức tạp, có thể thấy Lôi Đình đã train từ trước.
Rốt cuộc là sao?
"Tôi hiểu rồi!" Khách mời bình luận Lý Nghệ Bác đột ngột gào lên. Trình Vinh Quang của hắn cao hơn hẳn đông đảo người chơi thường nên nhìn ra ý đồ chiến thuật của Lôi Đình sớm hơn một bước. Nhưng hắn gào xong thì hối hận. Chết mẹ nhục quá! Sao để người ta thấy mình phấn khích dữ vậy! Mình đáng lẽ phải tỉnh như ruồi mà phổ cập kiến thức cho con dân mới đúng, mới chứng tỏ mình pờ rào chứ!
Lý Nghệ Bác lỡ miệng gào rồi, Phan Lâm bèn chen vào đúng nơi đúng chỗ, giúp hắn đưa đẩy: "Chỉ đạo Lý nhìn ra ý đồ chiến thuật của Lôi Đình rồi à?"
"Ha ha, ban đầu tôi đã ngờ ngợ rồi, giờ thì có thể khẳng định. Lôi Đình quả nhiên hành động hệt như tôi nghĩ." Lý Nghệ Bác ra vẻ cao thâm.
"Mời chỉ đạo Lý nói rõ hơn ạ." Phan Lâm lẽ nào không biết Lý Nghệ Bác đang làm trò mèo? Hắn âm thầm khinh bỉ trong bụng, ngoài miệng vẫn phải nâng bi.
"Đấu pháp hôm nay của Lôi Đình khá giống với trận Lam Vũ, linh động và phức tạp. Nhưng khi đánh Lam Vũ, họ chú trọng vào tính biến hóa của chiến thuật, còn trận này, họ lại đặt trọng tâm ở việc biến đổi phương hướng tấn công và tiết tấu."
"Mục đích chỉ có một, đều để nhằm vào một tuyển thủ nhất định trong đội hình đối thủ. Lam Vũ là Dụ Văn Châu, vì chỉ cần Dụ Văn Châu không chỉ huy nhanh, Lam Vũ sẽ theo không kịp tốc độ chuyển đổi chiến thuật của Lôi Đình. Còn Hưng Hân, Lôi Đình nhắm vào An Văn Dật, tuyển thủ trị liệu!" Lý Nghệ Bác nói chắc như đinh đóng cột.