Toàn Chức Cao Thủ

Chương 1280: Lạc lối


trước sau

Edit & beta: Lá Mùa Thu

Với năng lực nhìn nhận thế trận cực mạnh, Lưu Hạo là người đầu tiên phát hiện cái sai trong trận: Mục sư nhà mình lủi vào đâu trốn mất, mà Phương Duệ chưa từng xuất hiện ngoài một câu rác rưởi trên kênh chat.

Chuỗi chấm than đến từ Người Chữa Linh Hồn là tín hiệu SOS Hô Khiếu quy định với nhau. Người Hô Khiếu vội vàng xoay góc nhìn khắp nơi tìm kiếm, nhưng không thấy Người Chữa Linh Hồn đâu cả.

Chơi zâm!

Đây là hai chữ đầu tiên nhảy ra trong đầu Triệu Vũ Triết, cũng là hai chữ cậu ta ghét nhất dù xuất thân từ một chiến đội đã đem chúng phát huy đến level thần thánh. Từ ngày vào đội, Triệu Vũ Triết chưa từng để mình dính dáng gì với chúng. Cậu ta mừng biết mấy khi Hô Khiếu quyết định thay đổi phong cách, triệt để vứt bỏ hai chữ kia. Đáng chán là đến tận nay, họ vẫn chưa thể rũ bỏ chúng hoàn toàn. Trong đội, bóng dáng cái zâm vẫn còn luẩn quẩn không tan.

Như Nguyễn Vĩnh Bân chẳng hạn. Y giấu mình vào xó xỉnh nào đó một cách zâm đãng, để rồi Triệu Vũ Triết muốn tìm đến cứu mà tìm hoài không thấy...

Bực quá bực quá bực quá!

Triệu Vũ Triết căm ghét cái zâm của Nguyễn Vĩnh Bân tột độ. Tương tự, đội trưởng Đường Hạo, đội phó Lưu Hạo, và cả Lâm Phong đều không đoán nổi vị trí Người Chữa Linh Hồn đang trốn. Chuỗi chấm than là quy ước sẵn, họ hiểu rất nhanh, nhưng cái sự zâm của Nguyễn Vĩnh Bân thì không phải thứ mà họ hiểu được. Họ là đại diện của Tân Hô Khiếu, còn Nguyễn Vĩnh Bân là tuyển thủ đã thấm nhuần phong cách Hô Khiếu cũ. Ngoại trừ y, mọi tuyển thủ Hô Khiếu cũ khác còn trong đội đều đã thất thế. Chỉ là, không ai ngờ rằng một nghề đặc thù như mục sư cũng có thể tách rời cả đội vì khác biệt phong cách. Trong khi đó, Phương Duệ của Hưng Hân vì cương quyết giữ phong cách cũ mà đoán ra lối di chuyển sặc mùi zâm của Nguyễn Vĩnh Bân.

Hắn tìm được Nguyễn Vĩnh Bân, Nguyễn Vĩnh Bân phát tín hiệu cầu cứu, nhưng đồng đội hiện tại của y lại không biết y ở đâu. Một tình huống quá hài hước, khiến diện mạo thực sự của chiến đội Hô Khiếu phơi bày rõ rệt dưới ánh mắt mọi người.

Tuyển thủ xuất sắc? Nhân vật mạnh mẽ?

Những thứ ấy Hô Khiếu đều có, nhưng từ đầu mùa giải đến giờ, hễ gặp đội mạnh là Hô Khiếu quỳ. Vì sao nên nỗi? Hôm nay, câu trả lời đã có.

Chiến đội Hô Khiếu đang trải qua nỗi đau của giai đoạn chuyển đổi. Họ muốn cởi bỏ hoàn toàn phong cách chơi zâm, tức lối đánh đã ăn sâu vào máu thịt họ suốt bao năm qua. Buông tay với Phương Duệ, người zâm nhất đội? Biến Quỷ Mê Thần Nghi thành tặc chiến? Chỉ hai việc này không đủ để Hô Khiếu lột xác.

Cái Hô Khiếu muốn dứt bỏ, là nền tảng, là gốc rễ đã nâng đỡ họ từ bấy đến nay. Đối với một chiến đội mà nói thì không khác gì đạp đổ hết, xây dựng lại từ đầu. Mùa giải trước, quyết tâm của Hô Khiếu chưa được thực hiện triệt để. Phương Duệ vẫn đứng đầu, dẫn dắt một tốp tuyển thủ chủ lực chơi zâm, phát huy bản lĩnh, thăng hoa linh hồn zâm đãng lâu nay của chiến đội. Bởi sức mạnh ấy, Hô Khiếu mùa giải trước vẫn rất mạnh.

Tuy nhiên, át chủ bài mới, đội trưởng mới Đường Hạo không nhận ra thứ sức mạnh đã trợ giúp mình. Ngược lại, hắn và tân binh Triệu Vũ Triết còn căm ghét phương thức chiến đấu của tốp tuyển thủ này. Đường Hạo nhìn không ra linh hồn Hô Khiếu tồn tại nơi nào, hắn chỉ trọng thị sức mạnh đến từ thực lực bản thân. Hắn muốn có những đồng đội có thể thúc đẩy năng lực của mình, và đó chắc chắn không phải các zâm thủ. Hắn là đội trưởng, là át chủ bài, là trung tâm vũ trụ của một chiến đội. Hắn không thích hợp tác với zâm, thì dẫu Phương Duệ có là thần tượng của giới chơi zâm, cuối cùng cũng phải ra đi.

Sau Phương Duệ, Hô Khiếu bổ sung đội hình toàn bằng tuyển thủ mới. Trong dàn tuyển thủ mới xoay quanh Đường Hạo, không một ai dính với chữ zâm. Hội zâm chủ lực đều bị hạ bệ. Chờ đợi họ, sẽ chỉ là kết cục như Phương Duệ: Hoặc thay đổi phong cách, hoặc biến khỏi cuộc chơi.

Bỏ chơi zâm qua chơi quân tử cũng chưa chắc là tận thế. Rất nhiều chiến đội hàng đầu có thành tích nổi bật đều theo trường phái quân tử. Nhưng vấn đề là khi Hô Khiếu quyết định buông tay với phong cách quen thuộc bao năm của mình, liệu họ đã có đường lối rõ ràng cho đấu pháp mới, phong cách mới?

Đấu pháp thiên về tấn công tổng lực, lấy Đường Hạo làm trung tâm?

Đó có vẻ là con đường Hô Khiếu muốn đi, nhưng phải làm gì để thực hiện được? Tuyển thủ phối hợp thế nào với nhau? Mỗi nhân vật đóng vai trò gì? Trên chiến trường, ai đánh ai nghỉ ai cover?

Khi ngẫm lại mỗi một trận đấu của Hô Khiếu mùa giải này, người ta mới phát hiện, trên con đường chuyển đổi của Hô Khiếu, cái cũ đã đi nhưng cái mới vẫn chưa đến. Họ chia tay với phong cách chơi zâm khi chưa kịp hình thành một hệ thống chiến thuật quen tay khác.

Gặp đội yếu, bằng trình độ imba của đám Đường Hạo, Hô Khiếu cũng miễn cưỡng chiến thắng. Đụng tới đội mạnh, hệ thống chiến thuật thủng lỗ chỗ lộ rõ. Thành tích đấu cá nhân không tệ là vì tuyển thủ Hô Khiếu, nhân vật Hô Khiếu đều mạnh, nhưng thành tích đoàn đội lại tơi tả, ấy là do thiếu sót hệ thống chiến thuật.

Cả đội đều tìm không thấy Người Chữa Linh Hồn?

Nguyên nhân có thể đến từ sự vứt bỏ phong cách cũ thiếu triệt để, mà tình hình rối ren của Hô Khiếu cũng phơi bày từ đó. Quán quân? Giờ phút này, không ai còn dám gắn nó với Hô Khiếu nữa. Quán quân không phải chỉ cần tuyển thủ và nhân vật mạnh là được.

Người Hô Khiếu trong trận như cá mắc cạn. Họ luống cuống hỏi tọa độ Người Chữa Linh Hồn trên kênh chat, Nguyễn Vĩnh Bân cũng luống cuống trả lời.
Cứu viện đến, nhưng Hưng Hân đã sớm thừa dịp Hô Khiếu rối ren mà tiến công ào ào. Toàn đội Hô Khiếu bị đánh cho rớt hết não.

Lúc chạy đến chỗ Người Chữa Linh Hồn và Hải Vô Lượng, ba người bị Phương Duệ một chấp ba là Triệu Vũ Triết, Lâm Phong và Lưu Hạo hăng tiết hẳn. Nhưng Phương Duệ là ai? Thánh zâm! Hắn sẽ cho họ cơ hội bao vây focus mình ư? Thấy đối thủ đông người, hắn không hề cậy mạnh lao lên. Hắn bỏ chạy, luồn lách qua những chướng ngại đầy ắp quảng trường, chơi trò cút bắt với họ.

Một người giữ chân ba người, Lưu Hạo là kẻ đầu tiên nhận ra tình huống bất lợi. Triệu Vũ Triết hung hăng đuổi theo Phương Duệ, Lưu Hạo nhắc nhở thì chỉ nhận được câu trả lời "Vậy giao ổng cho mình tôi thôi".

Lưu Hạo không đồng ý, nhưng hắn không ngăn cản. Bởi hắn biết rõ với tính cách của Triệu Vũ Triết, nếu mình nói "Một mình cậu không xong đâu", cháu trẩu này nhất định sẽ nổi điên lên, mình sẽ càng mệt. Thế nên Lưu Hạo im lặng. Hắn kéo Lâm Phong chạy đi phía khác hỗ trợ.

Chẳng lâu sau, Triệu Vũ Triết rơi vào ổ đũy của Phương Duệ, bị cả chiến đội Hưng Hân hấp hành. Khi dòng chat "!" nhảy ra từ Thiều Quang Hoán, Lưu Hạo là người đầu tiên qua cứu vì đã sớm dự liệu trước.

"Đến đúng lúc lắm!" Triệu Vũ Triết mừng rỡ khi thấy Lưu Hạo kịp thời viện trợ. Lưu Hạo quả nhiên luôn xuất hiện ở những thời điểm Hô Khiếu cần hắn nhất.

Có điều...

"Có vẻ như chuẩn bị sẵn rồi nhỉ?" Từ bên cánh đánh ra, Quân Mạc Tiếu lên tiếng. Áp sát Ám Vô Thiên Nhật bằng lối di chuyển cực nhanh của tán nhân, Quân Mạc Tiếu hành động rất mượt, rất giống như... cũng chuẩn bị sẵn rồi luôn.

Theo sau là đạn pháo từ Mộc Vũ Tranh Phong, Quỷ Trận từ Một Tấc Tro, cả trị liệu Tay Nhỏ Lạnh Giá cũng cùng lúc xuất hiện trong tầm nhìn của Lưu Hạo. Toàn bộ khóa chặt mục tiêu focus mới: Ám Vô Thiên Nhật.

Trúng kế!

Không chút do dự, Lưu Hạo chat ngay "!" Hắn không mảy may ảo tưởng sức mạnh cá nhân như Triệu Vũ Triết. Trông là biết Hưng Hân đã rắp tâm úp sọt mình, Lưu Hạo đâu có ngu?

Nhưng dù đồng đội đến cứu Lưu Hạo thì sao chứ? Hô Khiếu sơ hở trăm bề, bị Hưng Hân dễ dàng nắm bắt khuyết điểm, liên tục tấn công. Hô Khiếu chạy qua chạy lại, cứu bên Đông xong cứu bên Tây. Trừ đi đầu game, họ không giành được thế chủ động thêm lần nào nữa.

"Đánh mạnh vào!!" Đội trưởng Đường Hạo thét gào.

Sĩ khí có thể giải quyết vấn đề của Hô Khiếu lúc này ư? Tuyển thủ nhà họ mạnh thật đấy, nhưng không mạnh đến mức nghịch thiên. Dùng thực lực cá nhân chiến thắng áp đảo đoàn đội là việc không thể. Hô Khiếu không thể, bất kỳ chiến đội nào cũng không thể.

Ám Vô Thiên Nhật lên bảng đầu tiên. Thật ra nếu xét tổng thể cả trận, dù có là một trận thua, thì Lưu Hạo không hề chơi lu mờ. Hắn nhiều lần xuất hiện vào lúc mấu chốt, vãn hồi cục diện cho Hô Khiếu.

"Nếu chú em tập trung hoàn toàn vào đánh, thì kết quả còn tốt đến đâu?" Khi Ám Vô Thiên Nhật ngã xuống, Diệp Tu lại nhắc về đề tài khiến hắn khó chịu kia.

Phải tập trung thế nào nữa? Tên này sao cứ lải nhải mấy thứ bullshiet không chán? Mày nghĩ mày nói mấy lời rác rưởi là mọi người sẽ cảm thấy tao đánh tệ? Nực cười! Dù trận đêm nay Hô Khiếu thua, biểu hiện của tao cũng chẳng ai chỉ trích được!

Bởi thua sạch hai phần đấu cá nhân, Hô Khiếu rơi vào thế bị động từ rất sớm. Mà thật ra từ đầu đến cuối, họ chưa bao giờ ở thế chủ động. Hội fan ruột Hô Khiếu nhìn theo bước chân hăng hái của các tuyển thủ lên sân, để rồi chứng kiến họ bị đối thủ xé nát như con hổ giấy. Nếu thua vì ác chiến kịch liệt, fan dẫu có không vui cũng sẽ chẳng đến mức thoái chí nản lòng. Hô Khiếu vào trận đầy phấn khích, nhưng lại thất bại trong bị động hoàn toàn, kêu fan làm sao tiếp tục tin tưởng?

Lá cờ thêu logo Hô Khiếu đã rủ gục trên khán đài. Cậu fan ruột cầm cờ thực vô cùng hoài niệm chiến đội Hô Khiếu ngày xưa, nơi có tổ hợp Tội Phạm kề vai chiến đấu với mọi người. Dù thành tích của Hô Khiếu cũ trên bảng tổng sắp chưa chắc cao bằng Hô Khiếu hiện nay, nhưng họ chưa từng khiến fan thất vọng như bây giờ.

Thể thao cần thắng lợi, nhưng thể thao không chỉ có thắng lợi.

Chiến đội Hô Khiếu đêm nay chẳng lấy nổi điểm nào, cũng chẳng thể hiện được cái khí thế mạnh mẽ ở mình. Họ lớn tiếng hô hào, họ lên sân rất high, và rồi như một quả bóng khi vào trận, bị đối thủ chích vỡ tung trong nháy mắt.

Còn cái gì ở chiến đội, đáng cho chúng tôi kỳ vọng đây?

Fan Hô Khiếu cảm thấy vô cùng mông lung. Thế đấy, một chiến đội nằm trong khu vực tứ kết, lại bị hoài nghi bởi chính fan ruột nhà mình.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện