Toàn Chức Cao Thủ

Đấu Pháp Vật Chắn


trước sau



Mai Cốt Chi Địa trông khá trống trải, nhìn chung toàn bộ bản đồ, cảnh vật chủ yếu ở nơi này là bia mộ, quan tài đá và cây khô.

Bốn người Vi Thảo không thẹn với danh tuyển thủ chuyên nghiệp, vừa thấy đối thủ đuổi đến, lập tức chiếm trước địa hình có lợi. Hiện tại có cả bốn người họ, nếu lúc này còn muốn chạy trốn thì hết nói nổi rồi.

Bốn nhân vật mỗi người đều có vị trí chạy, lựa chọn hướng của riêng mình, nhưng nhìn chung lại không hề mất đi sự phối hợp.

Diệp Tu xem thấu trong mắt, vội ngăn cản Bánh Bao Xâm Lấn lại: “Đừng cuống.”

“Cục gạch của tui chờ hết nổi rồi.” Bánh Bao Xâm Lấn nói.

“Lần này là trận chiến đoàn đội chân chính.” Diệp Tu nói, “Có từng xem qua trận đấu trong Liên minh Chuyên nghiệp chưa?”

Bánh Bao Xâm Lấn đương nhiên đáp không, Điền Thất nói có, Nguyệt Trung Miên bảo nhảm nhí, Đường Nhu không hề hé răng, cô chỉ mới xem trọn vẹn có một lần, không biết có được tính là có xem hay không.

“Nhớ rõ vị trí của họ, chúng ta phá tan từng người.” Diệp Tu nói.

“Cao thủ đại ca, ông cứ an bài đi” Điền Thất nắm tay.

“Đứng hình chữ thập, Bánh Bao ở phía trước, Điền Thất bên trái, Tiểu Nguyệt Nguyệt ở giữa, Hàn Yên Nhu phía sau, tui đứng bên phải. Mọi người đi theo tui, giữ cách di chuyển toàn thể, đừng đi lung tung.” Diệp Tu nói.

Nguyệt Trung Miên để ý xưng hô “Tiểu Nguyệt Nguyệt” nên cố ý không phối hợp, nhưng gã là người đứng giữa, những người khác đều lấy gã làm trung tâm, bốn người kia tức thì cũng đứng vững xung quanh, bất kể gã có phối hợp hay không.

Quân Mạc Tiếu di động, bốn người vội vàng bắt kịp.

Thiên Sứ Sa Ngã của Liễu Phi lúc này đã giấu mình sau một cổ quan tài đá, đối với chức nghiệp tấn công từ xa như hệ Xạ Thủ, lợi dụng vật chắn để quần nhau với đối thủ là kỹ xảo hay dùng. Có điều lợi dụng vật chắn vừa có lợi lại vừa có hại, khi bản thân ẩn núp thì cũng bị vật chắn cản trở góc nhìn, không thể hiểu biết đầy đủ toàn cuộc.

Nhưng trong đoàn đội, chỗ thiếu hụt này lại được giấu đi, đội viên có thể dùng cách trao đổi tin tức để biết rõ những gì mình nhìn không thấy.

Đêm Trắng Ngày Đen và Tro Nguyệt không tính là nghề đánh xa, có điều lúc này ai cũng đi tìm vật che chắn để tránh né, trao nhau góc nhìn của riêng từng người trong cả bốn, tình cảnh rõ ràng. Tuyển thủ chuyên nghiệp rốt cuộc cũng có dáng dấp của tuyển thủ chuyên nghiệp, loại đấu pháp lấy thủ làm công này, vận dụng cũng khá thành thạo rồi.

“Năm người của đối phương dùng trận chữ thập, lưu manh trước, quyền pháp trái, kiếm khách giữa, pháp sư chiến đấu sau, Quân Mạc Tiếu phải.” Đêm Trắng Ngày Đêm tổng kết chỗ đứng chỗ đứng của đối thủ cho mọi người.

“Phương hướng đi tới phía Nhất Phàm.” Cao Anh Kiệt nói.

“A. . . . . .” Kiều Nhất Phàm thoáng hồi hộp.

“Phi Phi lên thu hút sự chú ý của họ đi.” Chu Diệp Bách dứt lời. Lúc này Tiêu Vân không có ở đây, gã tạm thời chỉ huy đội ngũ.

“OK” Liễu Phi đáp, bất ngờ thực hiện một thao tác, Thiên Sứ Sa Ngã lăn mình xuất hiện sau một cổ quan tài đá, ngồi xổm vươn súng định bắn.

“Đùng”, một tiếng súng vang lên, trán của Thiên Sứ Sa Ngã máu bắn tung tóe.

Liễu Phi kinh hãi, cô không hề nghĩ rằng người trúng đạn trước lại là mình. Trong trận bày ra của đối thủ, trong tay Quân Mạc Tiếu nhấc lên thứ gì trông như chiếc ô, khói súng bốc ra từ đỉnh đầu sau khi viên đạn đã bay ra.

Sự công kích của viên đạn gây ảnh hướng đến thân hình của nhân vật. Phản lực của pháo cầm tay là lớn nhất, đạn pháo gây chấn động cũng cực mạnh; Tiếp đến là súng dài, kém nhất chính là nỏ cầm tay.

Viên đạn công kích của Ô Thiên Cơ thuộc cùng cấp bậc với súng dài, lúc phát động không thể nhanh bằng súng lục hay nỏ, nhưng lực tấn công lại mạnh hơn.

Thiên Sứ Sa Ngã sau khi trúng đạn thì thân hình liền lảo đảo, một súng vốn định tập kích bất ngờ của Liễu Phi đương nhiên bị bắn bay.

Nhưng làm một tuyển thủ chuyên nghiệp, chút năng lực điều chỉnh đương nhiên phải có, Liễu Phi vừa khống chế vị trí di chuyển của Thiên Sứ Sa Ngã vừa chuẩn bị bắn tiếp.

“Đùng”, tiếng súng thứ hai vang, máu lại văng ra từ người Thiên Sứ Sa Ngã, thân hình bị đánh nghiêng, đòn đánh trả của cô lại bị bắn bay.

Liễu Phi càng thêm giật mình.

Thời cơ nhắm bắn của đối thủ quả thực quá chuẩn, đúng ngay thoáng chốc trước khi cô kịp đưa ra lệnh tấn công.

Nếu bắn sớm một chút, Liễu Phi có thể có thời gian điều chỉnh thân thể của mình sau khi trúng đạn, không để một súng kia bắn nghiêng; Nếu muộn một chút, vậy đương nhiên chẳng cần nói nữa, viên đạn của Thiên Sứ Sa Ngã đã bay ra rồi, mỗi người sẽ bị lạc khỏi vị trí.

Kết quả hai viên đạn của đối phương lại bắn đến vào lúc đạn của Thiên Sứ Sa Ngã chỉ chớp mắt sẽ bay ra khỏi nòng, làm Liễu Phi muốn điều chỉnh cũng không còn cơ hội nữa.

Chuyện nắm bắt thời cơ chuẩn xác này, làm một thiện xạ, Liễu Phi càng hiểu chỗ khó khăn trong đấy, cô vẫn cảm thấy đấy chỉ là một truyền thuyết tồn tại trên mặt lý thuyết, nhưng hiện tại, bản thân lại bị bắn đến hai lần như thế.

Trận chữ thập năm người của đối phương cũng đã điều chỉnh mục tiêu tiến lên, xông về phía cô. Mặc kệ thế nào thì mục đích hấp dẫn sự chú ý của đối phương đã đạt được rồi.

Liễu Phi không dám dây dưa bên ngoài nữa, vội vàng chạy trốn đến một vật che chắn khác để tránh né.

“Đùng đùng”

Lại hai phát súng liên tiếp, bắn trúng bia mộ mà Thiên Sứ Sa Ngã đang che thân, bắn đá vụn bay tán loạn. Hơn nữa còn nghe được một tiếng trầm đục, hình như có thứ gì đập lên bia mộ, nghe không giống tiếng đạn. Liễu Phi cảm thấy băn khoăn, không dám thò đầu ra nữa.

“Không đúng không đúng, không nắm được góc độ. Thấp hơn.” Diệp Tu dù đang bận vẫn ung dung dạy bảo Bánh Bao Xâm Lấn, góc ném của một đòn Tập Kích Gạch vừa rồi không đúng.

“Khoảng cách hình như không đủ?” Bánh Bao Xâm Lấn hỏi.

“Có thể nhảy lên kéo dài khoảng cách bay của gạch á.” Diệp Tu nói.

“Đúng nha…” Bánh Bao Xâm Lấn kêu lên.

Một tiếng “Bộp” vang lên, lại có thứ gì đó đập thẳng vào bia mộ, tiếng động vang ngay bên tai, nghe thật rõ ràng, dọa Liễu Phi nhảy dựng lên.

“Cái gì vậy?” Liễu Phi hỏi đồng đội.

“Cục gạch. . . . . .” Người nhìn thấy chỉ đành bất đắc dĩ nói.

“Cục gạch?”

“Hắn đang luyện góc tung gạch của Tập Kích Gạch, sau đó vừa hay ném trúng bia mộ phía sau em.” Chu Diệp Bách bảo.

“Luyện. . . . . . Luyện tập?” Liễu Phi hết nói nổi luôn, đây rốt cuộc là tình huống gì đây.

“Bộp” , lại một gạch đập trúng, đập đến bia mộ cũng rung rinh, cứ như sắp đổ nát bất cứ lúc nào.

Một gạch tiếp một gạch , mật
độ không tính quá cao, dù sao đây cũng không phải công kích thường, đây là kỹ năng, có thời gian đóng băng. Cô đương nhiên biết thời gian đóng băng của Tập Kích Gạch là bao nhiêu, vốn tính tính thời gian chờ đợi rồi, nhưng cục thứ tư lại chậm chạp không tới, Liễu Phi để Thiên Sứ Sa Ngã lén thò đầu ra dòm thử, kết quả mới vươn nửa đầu ra, một cục gạch “bộp” ngay thái dương, mắt nổ đom đóm, bị ném ra trạng thái Choáng Váng.

Tiếp đấy lại nghe tiếng súng “đùng đùng” vang lên, lại bị Quân Mạc Tiếu kia cho hai súng, Liễu Phi muốn tránh cũng không được, Thiên Sứ Sa Ngã đang choáng váng đấy, nửa cái trán còn lộ bên ngoài kìa.

“Ném trúng ư? Tui ném trúng rồi ư?”

Rõ ràng cả năm đã lại gần cô, thậm chí Liễu Phi còn nghe thấy tiếng nói chuyện của đối phương.

“Không có, tự cô ta thò đầu ra nên ông mới có thể ném trúng thôi, nếu không lại hụt rồi.” Diệp Tu nói.

“Cái đứa đần này thò đầu ra làm gì?” Bánh Bao Xâm Lấn hỏi.

“Nãy ông chậm chạp quá, người ta chờ lâu nên sốt ruột” Diệp Tu nói.

“Ha ha ha, cô ấy yêu gạch của tui rồi.” Bánh Bao Xâm Lấn đắc ý hả hê.

“Mấy người chỉ đứng nhìn thế à” Liễu Phi tức giận vô cùng, chẳng muốn gửi tin nữa, trực tiếp gào thét.

“Ha ha, bọn anh đến đây.” Bánh Bao Xâm Lấn thế mà còn trả lời, Liễu Phi sém chút tức đến xỉu luôn, tiếng gào thét vừa rồi của cô đương nhiên không phải nói với năm người này, chẳng qua nhất thời nóng lòng nên cô chẳng quan tâm việc nhắn tin gì nữa, tuy rằng nếu cách quá xa trong trò chơi thì đội viên có thể nghe không được, nhưng đừng quên lúc này bốn người đều ở cùng một nơi, một tiếng rống này của Liễu Phi xuyên thẳng đến tai nghe của ba thằng, rống đến cả đám giật cả mình, kết quả thế mà nhận được câu trả lời từ Bánh Bao Xâm Lấn.

“Đừng nóng vội. . . .” Chu Diệp Bách trầm giọng bảo, Liễu Phi vốn là quân cờ dẫn dắt sự chú ý của đối phương, tuy dường như phải chịu chút áp lực, nhưng mục đích ban đầu đã đạt được rồi, năm người đang dần xuất hiện trong phạm vi mà gã mong muốn.

“Tiểu Kiệt chuẩn bị .” Chu Diệp Bách nhắc nhở Cao Anh Kiệt.

“Vâng. . . . . .” Cao Anh Kiệt đáp lời.

Kiều Nhất Phàm cảm thấy lẻ loi. Cậu cũng là một phần của đội ngũ, thế nhưng. . . . . . phối hợp lại không có phần của cậu, trong chiến thuật chẳng biết cố tình hay vô ý, tóm lại chỉ mình cậu bị xem nhẹ . Tro Nguyệt vốn trốn đằng sau một tấm bia mộ, nhìn tấm bia mộ đại diện cho cái chết lạnh lẽo kia, Kiều Nhất Phàm lại chẳng biết nên làm gì cho tốt. Có điều, cảm giác này cậu đã quen rồi.

“Ra tay” Chu Diệp Bách đột nhiên ra lệnh một tiếng, Đêm Trắng Ngày Đen của gã và Diệp Lạc Ô Đề của Cao Anh Kiệt xuất hiện từ hai bên trái phải. Diệp Lạc Ô Đề vung tay áo chuẩn bị tung “Áo Choàng Bóng Đêm” trói năm người, Chu Diệp Bách chờ Áo Choàng của Diệp Lạc Ô Đề xong sẽ lập tức mở Quỷ Trận ra Quỷ Trảm.

Chức nghiệp như quỷ kiếm sĩ, theo giới thiệu nghề của Vinh Quang, chủ yếu là tạo kết giới, triệu hồi quỷ thần đến để hỗ trợ trận. Mà loại kỹ năng này được xưng là Quỷ Trận. Bất kể một người hay đoàn đội đều mang đến tác dụng hỗ trợ rất mạnh mẽ. Đêm Trắng Ngày Đen là quỷ kiếm sĩ cấp 26, đã có thể triệu hồi quỷ thần Đao Hồn đầu tiên. Sau khi Đao Hồn xuất hiện, tất cả nhân vật cùng đội trong kết giới có thể gia tăng thuộc tính sức lực và trí lực. Đương nhiên, đây chỉ giới hạn trong kết giới thôi, ra khỏi Quỷ Trận sẽ không còn tác dụng nữa. Nếu có thể mang theo sức lực của quỷ thần bên người, thế thì quỷ kiếm sĩ là vô địch thiên hạ mất rồi.

Áo Choàng Bóng Đêm của ma đạo học giả trói người ngã xuống đất, lợi dụng kẻ hở này mở Quỷ Trận, sau đó cố hết sức gây sát thương cho đối thủ trong kết giới, kế hoạch của Chu Diệp Bách chính là như vậy. Lúc này chỉ chờ Áo Choàng Bóng Đêm của Diệp Lạc Ô Đề thành công.

Ai ngờ Diệp Lạc Ô Đề đang phất tay áo ra kỹ năng, một đường ánh sáng đã sớm bay đến. Không ai có thể nói rõ là người nào ra tay trước. Lấy phản ứng và thao tác của Cao Anh Kiệt, trong chuyện cướp đoạt thời gian, cậu ta cảm thấy mình sẽ không bại bởi bất kỳ kẻ nào, nhưng bây giờ, quả thực kỹ năng của đối thủ đã tới trước. Ánh kiếm của Rút Đao Trảm chém thẳng vào mặt, Cao Anh Kiệt kinh ngạc, chỉ đành lựa chọn né tránh. Dẫu có kiên quyết chịu kỹ năng này, Áo Choàng Bóng Đêm của cậu ta cũng không thể dùng được nữa, kế hoạch của cậu ta và Chu Diệp Bách vậy mà bị phá giải dễ dàng như thế.

Người ra chiêu không phải Quân Mạc Tiếu, rõ ràng là Nguyệt Trung Miên. Có điều một kiếm này là do được Diệp Tu nhắc nhở.

Lúc Diệp Tu bảo gã ra tay, gã thậm chí không thấy mục tiêu đâu, một kiếm này chẳng khác gì nhắm mắt đánh đại. Kết quả chiêu này vừa ra một nửa, đã thấy Diệp Lạc Ô Đề tự mình nhảy ra.

Đừng nói Cao Anh Kiệt, ngay cả người ra tay lúc này như Nguyệt Trung Miên cũng kinh ngạc không kém cậu ta. Trong mắt của Nguyệt Trung Miên, đây không phải chính mình chém ra, mà có thằng ngu nào tự động nhảy ra nhào vào kiếm.

Tai hại của đấu pháp dùng vật chắn: Dù có sự hỗ trợ của việc trao đổi góc nhìn, cũng chỉ là mọi người thay phiên nhau trinh sát rồi trao đổi tình báo để hạ thấp nguy hiểm, với việc hiểu biết hoàn cảnh ngay lập tức thì vẫn còn kém lắm.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện