*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit & beta: Lá Mùa ThuQuả thật, giá trị của trận quỷ trong đoàn đội rất lớn, nhưng nếu vì vậy mà cho rằng khả năng solo của họ yếu kém thì quá vô lý. Sự thật chỉ vì trận quỷ solo khá khó nên nhiều người mới nhầm tưởng. Thêm vào, bản đồ Vi Thảo chọn có địa hình đơn giản, cũng là địa hình trở ngại trận quỷ phát huy.
Dưới điều kiện ấy, Kiều Nhất Phàm lại có thể bố trí Quỷ Trận cực đẹp khiến Cao Anh Kiệt chưa thể lao lên tấn công quá sớm, lẽ ra nên được khen ngợi mới đúng. Cố tình nhận xét rằng cậu rơi vào bị động là soi mói thực sự.
Trình Nguyễn Thành không đến mức không hiểu, nhưng y chỉ muốn ngoan cố chứng tỏ Hưng Hân đánh ngu, vì trong mắt y, trận này Hưng Hân khả năng thua cực cao.
Người ta là thiên tài, Hưng Hân sao bằng?
Trận quỷ solo khó lắm chứ đùa.
Với cái bản đồ bất lợi nữa nè.
Bao nhiêu là điểm trừ, Hưng Hân thắng mới lạ!
Kiều Nhất Phàm đánh được thế này đã vượt ngoài dự tính của Nguyễn Thành rồi. Song, chỉ để duy trì thế cân bằng, Kiều Nhất Phàm đã trả giá khá nhiều. Còn Cao Anh Kiệt? Không đến nỗi lấy nhàn đánh mệt, nhưng chỉ cần Kiều Nhất Phàm sai lầm một phát, Cao Anh Kiệt sẽ xông vào dập cậu ta ngay.
Mau, mau phạm sai lầm đi mà!
Nguyễn Thành gào thét trong câm lặng.
Y gào thế nào thì gào, Quỷ Trận cứ từng vòng từng vòng thả xuống, như một dòng chảy mãi không dừng, chắn giữa Một Tấc Tro và Mộc Ân.
Nguyễn Thành dần dần tái mặt.
Lấy nhàn đánh mệt?
Không đơn giản thế đâu. Có thể buộc Kiều Nhất Phàm đánh kỹ từng chút như vậy, Cao Anh Kiệt nhích nhẹ là được à? Lượng suy tính, thao tác cậu cần thực hiện, cũng lớn không kém.
Mộc Ân di chuyển, Mộc Ân tấn công từ xa, cố gắng tìm cơ hội phá hoại tiết tấu của Một Tấc Tro. Kiều Nhất Phàm ở thế bị động thật đấy, nhưng lấy thủ thay công là lựa chọn của cậu. Tiết tấu trận, đang nằm trong bàn tay cậu.
"Tôi cứ cảm thấy, Kiều Nhất Phàm của Hưng Hân là một tuyển thủ bị đánh giá thấp." Lý Nghệ Bác bỗng thở dài.
"Nhưng cậu ta cứ phòng thủ mãi thì sẽ thắng ư?" Phan Lâm nêu lên vấn đề then chốt. Lối đánh trong thủ có công của Kiều Nhất Phàm giúp cậu kiểm soát tiết tấu, nhưng Một Tấc Tro đến lúc này vẫn chưa ngửi được Mộc Ân tẹo máu nào, làm sao chiến thắng?
Lý Nghệ Bác nhíu mày. Lẽ nào Kiều Nhất Phàm không ý thức nổi điều đó? Cậu chắc chắn biết, mà vẫn ra sức duy trì thế trận như hiện tại... Cậu đang tính toán gì đây?
Đột nhiên, Nguyễn Thành bên cạnh gào lên: "Sai lầm!"
Nguyễn Thành mà phấn khích, thì sai lầm này dĩ nhiên đến từ Kiều Nhất Phàm. Dòng chảy Quỷ Trận liên miên bất tận, bỗng xuất hiện một điểm hơi chậm, Cao Anh Kiệt lập tức chộp lấy khoảng trống chui vào. Mộc Ân vượt chướng ngại Quỷ Trận, đè chổi bay thấp tới, xung quanh gió cuốn thành luồng.
"Tôi nói rồi mà! Đấu pháp của Kiều Nhất Phàm quá bị động, không phải cách để chiến thắng. Chỉ cần sơ hở phát là bị Cao Anh Kiệt tóm ngay." Nguyễn Thành đắc ý vô cùng, nói không ngớt. Phan Lâm và Lý Nghệ Bác hơi tiếc cho Kiều Nhất Phàm, nhưng Nguyễn Thành nói cũng có lý, họ không tiện tranh cãi với y trên sóng trực tiếp.
Mộc Ân băng qua cấm địa Quỷ Trận, mang theo chổi bạc Thần Lộ đã quét sẵn Phấn Hàn Băng. Để ứng phó, Một Tấc Tro cúi mình lăn qua một bên.
Bản đồ có kết cấu địa hình đơn giản, che chắn khá ít nhưng muốn thì vẫn có. Một Tấc Tro lăn vào sau một trụ đá đổ nát, ngồi xổm dậy, cả người đều được che khuất.
Cậu ấy định làm gì?
Thấy Một Tấc Tro lợi dụng trụ đá để núp, Cao Anh Kiệt giật mình, vội quan sát địa hình xung quanh.
Chết!
Mộc Ân ném ngay một Bình Thủy Tinh Dung Nham tới. Bình thủy tinh rơi xuống vỡ nát, dung nham tràn ra khắp đất, bao trùm cả trụ đá và Một Tấc Tro bên trong. Nhưng sát lúc dung nham lan đến Một Tấc Tro, ánh kiếm bỗng lóe lên sau trụ, Quỷ Trận đã hiện lên trước một bước.
Quả nhiên là thế!
Nhìn Quỷ Trận trên đất, Cao Anh Kiệt như chẳng cần suy nghĩ đã quay đầu lao thẳng về hướng khác.
"Đẹp!" Lý Nghệ Bác cũng gào to. Có điều, tiếng gào của hắn không phải để khen Cao Anh Kiệt phản ứng bén nhạy.
Bởi sau Quỷ Trận vừa hạ xuống này, thế trận đã hiển hiện toàn bộ. Quỷ Trận vừa rồi và các trận trước đó đã nhốt Mộc Ân vào một không gian nhỏ hẹp. Động tác trông như sai lầm lúc nãy hoàn toàn không phải sai lầm. Nó là thính! Kiều Nhất Phàm đã chấm vị trí núp lùm này trước, biết nó sẽ cho mình cơ hội ngâm xướng Quỷ Trận.
Có lẽ, Cao Anh Kiệt cũng chạy từ xa tới thấy Một Tấc Tro hành động, mới hiểu ra vấn đề. Tiếc rằng Bình Thủy Tinh Dung Nham của Mộc Ân vẫn chậm hơn Quỷ Trận. Cao Anh Kiệt hết cách, chỉ đành khiển Mộc Ân chạy đến chỗ mà Kiều Nhất Phàm đã sắp đặt sẵn cho cậu. Bình Thủy Tinh Dung Nham chẳng đe dọa được Một Tấc Tro nữa, chỉ rút tí máu thôi.
Lý Nghệ Bác liếc mắt nhìn Nguyễn Thành, âm thầm sướng trong bụng.
Vả mặt chưa cưng, cú vả mặt quá quen thuộc đến từ Hưng Hân! Hồi trước, người bị vả mặt là hắn, giờ tự dưng có thằng đến ăn đạn dùm. Bên cạnh Nguyễn Thành mạnh miệng phán phần phật, cái sự im lặng của Lý Nghệ Bác trông có vẻ trí tuệ hẳn. Nói thật, hồi đầu mời thêm Nguyễn Thành về bình luận cho trận này, Lý Nghệ Bác không vui đâu. Nhưng lúc này hắn đổi ý rồi. Nguyễn Thành cứ ngồi đây đi, đỡ hết bao nhiêu là đạn dùm mình, sướng biết mấy.
Sắc mặt Nguyễn Thành vô cùng khó coi. Trận đấu vẫn chưa kết thúc, diễn biến sắp tới sẽ thế nào? Lý Nghệ Bác và Nguyễn
Thành đều là dân trong nghề, thế trận bài bố đầy đủ hết rồi, ai cũng nhìn ra mấu chốt cả. Kiều Nhất Phàm cần thêm một Quỷ Trận nữa để giam hoàn toàn Mộc Ân vào nhà tù Quỷ Trận mình xây nên, nhưng chỗ cậu đang đứng toàn là dung nham, sát thương DoT đang ngăn cậu tiếp tục ngâm xướng. Nếu ra ngoài, càng dễ bị Mộc Ân ngắt chiêu.
Cover! Một Tấc Tro vẫn cần thêm cover. Mọi người dồn ánh mắt vào khu phế tích, có một trụ đá đổ nát khác cách chỗ Một Tấc Tro đang núp 8 ô.
"Xem ra Kiều Nhất Phàm đã quan sát trước cả rồi. Cậu ấy suy tính quá chặt chẽ." Khi camera zoom vào trụ đá, Phan Lâm nhận xét.
"Ắt hẳn trước đó, hành động dùng Quỷ Trận kiểm soát thế cân bằng còn phục vụ cho một mục đích lớn, là tìm đến địa hình cho cậu ấy triển khai chiến thuật mình muốn. Trên một bản đồ thế này, quả thật rất khó." Lý Nghệ Bác hững hờ vừa nói, vừa hất ánh mắt về phía Nguyễn Thành như muốn hỏi "Sao? Thấy sao?"
Nguyễn Thành mắng thầm trong lòng. Lời Lý Nghệ Bác khác nào một cú vỗ yêu khe khẽ vào mặt y!
"Lúc nãy Cao Anh Kiệt né Quỷ Trận một cách rất dứt khoát, tôi nghĩ cậu ấy đã nhìn ra chiến thuật của Kiều Nhất Phàm. Khoảng cách 8 ô, Cao Anh Kiệt sẽ cho cậu ta cơ hội à?" Nguyễn Thành vẫn đứng về phe Cao Anh Kiệt.
Trong lúc ba người đang bàn tán, Một Tấc Tro đột ngột lao đi. Mục tiêu: Trụ đá cách cậu 8 ô!
Mộc Ân nhanh chân hơn, ném về phía trụ đá một thứ gì đó xanh lè. Phút chốc, trên đầu trụ đá hiện lên một đám mây màu xanh, có mưa phùn cất chứa ánh băng lất phất rơi xuống.
Mưa Hàn Băng!
Cao Anh Kiệt không tranh tốc độ chạy với Một Tấc Tro, cũng không định xông thẳng vào. Cậu chọn cách ném kỹ năng. Trụ đá đổ nát có thể cover tốt, nhưng Một Tấc Tro phải núp sau nó ngâm xướng. Kỹ năng DoT sẽ ngăn cản việc ngâm xướng hoàn toàn.
Ai ngờ, Một Tấc Tro chỉ chạy khoảng ba bước đến trụ đá mới, Mưa Hàn Băng còn chưa rơi xuống, cậu đã đột nhiên quay lưng, bất ngờ lao về trụ đá ban đầu. Nơi đó vốn có dung nham gây DoT, nhưng thời gian tác dụng là có hạn. Một Tấc Tro vừa lùi về núp, dung nham trên đất đã chuyển từ màu đỏ sang tối dần, rồi nguội hẳn.
Hỏng!
Cao Anh Kiệt mới phóng xong Mưa Hàn Băng, sao ngờ nổi Kiều Nhất Phàm sẽ chơi giương Đông kích Tây với mình? Cậu cuống quít khiển Mộc Ân tấn công tiếp. Nghề ma đạo học giả có lợi thế tốc độ cast phép nhanh, nhưng dụng cụ ma pháp khi ném ra lại cần thời gian bắt đầu tác dụng. Tẹo thời gian ấy, đã quá đủ cho Một Tấc Tro ngâm xong Quỷ Trận.
Sao Khúc Xạ!
Khi ấn ký hình sao từ Mộc Ân bắn đến vị trí cần thiết, biến thành tia phép chiếu xuống Một Tấc Tro sau trụ đá, Quỷ Trận mới đã vào chỗ.
Và Mộc Ân không còn đường trốn. Dòng chảy Quỷ Trận mà Một Tấc Tro bày suốt nãy giờ đã kết nối nhau thành một trận thế khổng lồ, vây Mộc Ân ở giữa.
Một Tấc Tro đứng dậy.
Nhốt đối thủ vào thế trận Quỷ Liên Hoàn của mình, trận quỷ xem như đã chạm một tay đến chiến thắng. Kiều Nhất Phàm không vì đối thủ là bạn tốt mà lưu tình dù chỉ mảy may. Cậu cẩn thận trong từng thao tác, kết thúc việc bày trận bằng Quỷ Trận cuối cùng. Lúc này, cậu có rất nhiều không gian ngâm phép, không cần tranh thủ từng chút cover nhỏ nhất trên bản đồ nữa. Quỷ Trận, đã trở thành tường thành cover vững chắc nhất, đáng tin nhất cho cậu.
Và cơ hội là thứ Kiều Nhất Phàm sẽ không bỏ lỡ.
Con đường đi đến hôm nay rất gian khổ. Nếu không phải gặp được Diệp Tu, đúng lúc chiến đội Hưng Hân thành lập, cậu có lẽ, sẽ không tiếp tục làm tuyển thủ chuyên nghiệp.
Hôm nay, cậu từ một chiếc bóng vô hình ở một chiến đội, trở thành thành viên chủ lực một chiến đội khác. Thậm chí, giờ phút này, cậu có cả cơ hội đánh bại người được mệnh danh thiên tài của chiến đội cũ.
Một cơ hội như thế, sao có thể để lỡ?
Kiều Nhất Phàm muốn thực hiện được, muốn mọi người nhìn thấy, rằng cậu đủ khả năng. Mọi người, trong đó bao gồm đối thủ trước mắt, người bạn tốt nhất của cậu. Cậu chỉ tiếc một điều, cảm giác thắng lợi này đã từng là đề tài trò chuyện không ngớt giữa cậu và Cao Anh Kiệt, nhưng cả hai sẽ chẳng có ngày cùng nhau hưởng thụ. Hoặc nên nói, để hưởng thụ cảm giác đó, một trong hai cậu nhất định phải giết người còn lại.
Tiếc thật, tiếc thật đấy. Mùi vị thắng lợi này, mình đã không thể nào cùng cậu chia sẻ.
Trận solo thứ hai, chiến thắng thuộc về Kiều Nhất Phàm, chiến đội Hưng Hân.