*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit & beta: Lá Mùa Thu
Dù sao Bá Đồ cũng là đối thủ có thể gặp trong tương lai gần, giờ đã lo lắng thì hơi sớm. Điều quan trọng hiện tại của Hưng Hân vẫn là tập trung tinh thần đánh với Lam Vũ.
Phần lớn thời gian của tuần qua dùng cho việc thích nghi với trang bị mới, ngoài ra thì train tích cực. Tập trung toàn phần, không nghĩ đến gì khác, chỉ train và train để đối đầu với địch thủ trước mắt. Hôm nay, tất cả sẽ cùng thể hiện trên trận.
Hồi vòng bảng, Hưng Hân gặp Lam Vũ hai lần, tỉ số chung cuộc là 1 - 9 và 2 - 8. Họ thua rất thảm. Trận tứ kết này, Hưng Hân sẽ làm gì để chiến thắng Lam Vũ? Đó là đề tài mà tuần báo Thể Thao Điện Tử đang phân tích. Gọi là tuần báo nhưng hiện đã xuất bản hằng ngày, mỗi ngày hai chủ đề: Bàn về trận mới kết thúc đêm trước và trận chuẩn bị đánh đêm nay. Nội dung phong phú và chi tiết, người chơi Vinh Quang rất thích đọc, mà người viết báo thì bận không kịp nghỉ tay.
Theo bình chọn trên internet, ưu thế nghiêng hẳn về Lam Vũ. Tỉ lệ ủng hộ Lam Vũ là 73%, còn Hưng Hân chỉ có 27%.
Tuy nhiên, Hưng Hân chẳng xem những con số này vào mắt. Thời còn đánh Gia Thế ở Vòng khiêu chiến, tỉ lệ ủng hộ họ còn thấp hơn cả thế này, nhưng rồi kết quả ra sao? Nếu kết quả giống như bỏ phiếu, vậy tuyển thủ cần gì thi đấu? Bỏ phiếu xong trao giải luôn đi?
Đến ngày thi đấu, các tuyển thủ không cần train nặng như mọi khi, chỉ cần ngồi máy duy trì cảm giác để đừng cứng tay khi lên sân là được.
Xế chiều hôm đó, toàn đội Hưng Hân đều có mặt ở phòng huấn luyện, mỗi người ngồi trước một máy. Có người cắm mặt train rất hăng, cũng có người nhàn nhã thả lỏng. Diệp Tu đã không cần hướng dẫn nhiều nữa vì suốt vòng bảng Hưng Hân đã quen với việc chuẩn bị trước cuộc chiến rồi. Vòng bảng đánh xong, ai cũng đã có cách riêng để duy trì cảm giác, giờ thì mạnh ai nấy làm thôi.
Vừa thong thả điều tiết trạng thái, mọi người vừa chờ thời gian trôi qua từng chút một.
5 giờ đúng, Trần Quả đến gọi mọi người đi ăn cơm. Đêm thi đấu, cơm tối thường sẽ ăn sớm hơn mọi ngày. Cách giờ thi đấu chính thức ba tiếng rưỡi, bầu không khí vô cùng ngột ngạt, Trần Quả ăn mấy miếng đã cảm thấy no nhưng vẫn phải vờ như không có gì. So với cô, tâm trạng các tuyển thủ hình như còn thoải mái hơn.
Ăn cơm xong là giờ hoạt động tự do. Tầm 7 giờ hơn, mọi người tự giác tập trung vì đã đến giờ ra trận. Họ cùng nhau rời khỏi tiệm net Hưng Hân bằng cửa sau, qua đường, đi vào đường hầm tuyển thủ...
Tuyến đường này Hưng Hân đã đi cả một vòng bảng, nhưng chưa bao giờ nghiêm chỉnh như đêm nay. Cứ như thể, bước chân của mỗi một người đều sẽ ảnh hưởng đến thắng thua trận đấu sắp tới vậy.
Phòng chờ đã sớm chuẩn bị kỹ càng với điều hòa mở sẵn, nhiệt độ trong phòng cực kỳ dễ chịu. Mọi người bước vào, tự tìm chỗ ngồi xuống. Không ai lên tiếng.
Ngạt thở quá!
Trần Quả cảm thấy như không thở nổi. Nên có ai nói gì đó mới được! Trần Quả nhìn Diệp Tu rồi lại nhìn Ngụy Sâm, hai vị tiền bối của các tiền bối. Mọi khi họ rất chú ý đến việc điều tiết bầu không khí trong đội, sao hôm nay vẫn chưa mở miệng? Chẳng lẽ họ cũng bị đè nén bởi áp lực?
Cần mình ra mặt không?
Nói gì giờ?
Cố lên? Thoải mái chút đi mọi người?
Mấy câu khẩu hiệu đó nói bao nhiêu lần rồi, có ích gì chứ? Sớm biết thế này, mình nên thủ sẵn vài câu troll troll vui vẻ mới đúng!
Trần Quả nghĩ ngợi lung tung, vẫn chưa biết thế nào lên tiếng, ai ngờ Diệp Tu bắt đầu cất lời.
"Mọi người chưa quên chiến thuật chứ? Cần tui nhắc lại lần nữa không?" Hắn hỏi.
Mọi người nhìn nhau, sau đó đều im lặng lắc đầu. Vẫn không ai nói năng gì cả.
"Ừ, mấu chốt vẫn là ứng phó trong trận. Ở điểm này, ưu thế của chúng ta rất lớn. Chỉ tính riêng gõ chữ thôi, anh đảm bảo có thể gõ cho Dụ Văn Châu quỳ." Diệp Tu nói.
"Ha ha ha ha." Mọi người cười gượng.
"Nếu xét trên phương diện tuyển thủ chuyên nghiệp, tốc độ tay của Dụ Văn Châu không đạt tiêu chuẩn, nhưng cậu ta vẫn có thể trở thành tuyển thủ hạng sao. Mọi người có biết tại sao không?" Diệp Tu nói.
Ai nấy lắc đầu. Thật ra, có ai còn tâm trí nghĩ chuyện không đâu vào lúc này?
"Cái nào giỏi thì làm, cái nào dở thì tránh." Diệp Tu nói.
"Nói thừa quá đúng không?" Diệp Tu cười, "Nhưng lại là sự thật. Ở Liên minh này, không một ai biết làm điều đó hơn cậu ta. Đây chính là phong cách của Dụ Văn Châu, cũng chính là phong cách chiến thuật của cả Lam Vũ. Từ ngày cựu đội trưởng Ngụy Sâm, tức con người mang cả linh hồn của chiến đội Lam Vũ ấy, giải nghệ, Lam Vũ liền bước lên hành trình quật khởi..."
"Mày cút!" Ngụy Sâm hết nhịn nổi.
"Ha ha ha!" Mọi người cười rộ, chút gượng ép trước đó đã giảm đôi phần.
"Đêm nay đối thủ của chúng ta là Lam Vũ, nên anh muốn kêu gọi tất cả học tập đồng chí Dụ Văn Châu. Cái nào giỏi thì làm, cái nào dở thì tránh, đem sở trường của các em ra xõa đi. Nếu làm được điều đó, trong lòng các em sẽ không còn tiếc nuối. Còn về khuyết điểm? Đừng quá để tâm, ai mà không có khuyết điểm? Bởi có khuyết điểm, chúng ta mới về với nhau thành một đội ngũ. Khuyết điểm của một người, hãy để bốn người khác bù đắp. Đó, mới gọi là đoàn đội."
"Mỗi người đều cover sau lưng người khác, và sau lưng mỗi người đều được cover, vậy yên tâm đi, mạnh dạn tiến về phía trước mà đánh đi!"
"Hưng Hân, đến giờ lên sân."
Diệp Tu vừa dứt lời, có nhân viên nhà thi đấu đến gõ cửa phòng chờ, nhắc nhở bọn họ giờ giấc.
"Ra trận!" Thế là Diệp Tu hô gọi. Mọi người cùng đứng dậy,
rời khỏi phòng chờ. Đối diện, các tuyển thủ Lam Vũ cũng đang ra ngoài. Hai đội đi thành hai hàng thẳng tắp trên hành lang với đội trưởng đi đầu. Vì Diệp Tu vừa làm một bài về Dụ Văn Châu, người Hưng Hân không khỏi đưa mắt nhìn vị đội trưởng Lam Vũ thiếu hụt tốc độ tay này.
"Đoán xem bọn anh có đại chiêu gì?" Diệp Tu trò chuyện với Dụ Văn Châu.
"Không đoán ra." Dụ Văn Châu cười. Vốn anh có đoán đâu?
"Vậy giờ anh cũng không ngại nói cậu biết." Diệp Tu bảo.
"Tôi cũng đang chờ lúc này." Dụ Văn Châu nói.
"Trang bị." Diệp Tu nói.
"Ồ, Ô Thiên Cơ của anh rốt cuộc đã đuổi kịp mọi người?" Dụ Văn Châu nói. Ai cũng biết Ô Thiên Cơ của Quân Mạc Tiếu đứng ở level 70 suốt cả vòng bảng, trong khi các nhân vật đủ tuổi cầm vũ khí bạc trong Liên minh đều được ưu tiên lên level 75 chứ đừng bàn đến át chủ bài. Xét riêng vũ khí, đẳng cấp 70 có thể gọi là loài sổ đỏ.
"Ha ha, phải nói các cậu mau đuổi kịp anh mới đúng." Diệp Tu cười.
"Anh không xờ lờ thì chết à?" Người đi sau Dụ Văn Châu cũng hết nhịn nổi.
"Ấy, nãy giờ hai mình nói mấy câu rồi nhỉ? Ku cậu nhịn đến giờ mới xen vào cơ, hiếm thấy, hiếm thấy!" Diệp Tu kinh ngạc hỏi Dụ Văn Châu.
"Ha ha ha..." Dụ Văn Châu chỉ cười, vì không cười cũng chẳng thể làm gì khác.
"Lát nữa thấy, nhớ đừng khóc." Diệp Tu quay đầu nói với Hoàng Thiếu Thiên.
"Lát anh thua, cũng đừng khóc." Hoàng Thiếu Thiên nói.
"Sao anh thua được?" Diệp Tu vênh mặt.
"Nói biết nhục không? Thua hai lần rồi." Hoàng Thiếu Thiên bèn nhắc đến hai lượt đấu vòng bảng.
"Nhưng anh có thua đâu?" Diệp Tu lập tức chia ranh giới với chỉnh thể đoàn đội mà hắn từng hô hào không ngừng nghỉ. Nếu xét cá nhân, hắn dĩ nhiên chưa thua. Thắng suốt 37 lượt là khác!
"Anh gặp may thôi." Hoàng Thiếu Thiên vẫn cứ mạnh miệng.
"Chú em gặp may cho anh xem thử? Anh mới liên sát 37 trận thôi, đặc biệt để lại một trận, chờ bị phá!" Diệp Tu nói.
"..." Lần này Hoàng Thiếu Thiên có mạnh miệng đến mấy cũng không dám tiếp lời. May sao nhân viên phía trước đã ra hiệu hai đội chuẩn bị.
"Đi đây." Đội khách lên trước, Dụ Văn Châu còn không quên chào Diệp Tu một tiếng mới cất bước lên sân.
Thi đấu trên sân khách, Lam Vũ không đòi hỏi gì ngoài những tràng vỗ tay hữu nghị. Hô hào cổ vũ? Dù fanclub tháp tùng chiến đội đến sân khách có hò hét, cũng sẽ bị fan sân nhà đàn áp. Ai chịu để đội khách hung hăng ngang ngược trên địa bàn mình chứ?
Hình chiếu 3D hiện ra giữa sàn đấu, Sách Khắc Tát Nhĩ pose vài cú tạo hình. Nhân vật của đội khách dĩ nhiên cũng không được thể hiện nhiều. Nhân viên nhà thi đấu không bôi xấu họ đã là quá lễ độ rồi. MC chỉ giới thiệu đơn giản vài câu về Dụ Văn Châu và nhảy đến tuyển thủ kế tiếp. Hoàng Thiếu Thiên bước lên, nhận lấy đãi ngộ không quá khác biệt. Nhưng thôi, chuyện này cũng đã quá quen. Ai chẳng từng là đội nhà hoặc đội khách? Người Lam Vũ lăn lộn trong Liên minh từng ấy lâu, dĩ nhiên không xem là gì to tát. Các tuyển thủ nối đuôi nhau lên sân với thái độ rất bình thản.
Kế tiếp, chiến đội Hưng Hân xuất hiện, bầu không khí thay đổi 180 độ. Giây phút Diệp Tu bước ra từ đường hầm, tiếng gào thét lập tức vỡ òa khắp nhà thi đấu.
Trên sân khấu, Quân Mạc Tiếu phối hợp diễn cảnh thay đổi hình thái Ô Thiên Cơ. Diệp Tu đứng vẫy tay với khán giả bốn phía, thời gian chào sân dài hơn hẳn tuyển thủ Lam Vũ. MC thì khỏi nói, chỉ hận không thể kể lể toàn bộ profile sáng chói từ bấy đến nay của hắn.
Các tuyển thủ Hưng Hân chia nhau lên sân, sau đó hai đội bắt tay và xuống chỗ ngồi. Trên sàn đấu chỉ còn lại hai người, chính là hai tuyển thủ sắp đấu lôi đài trận đầu.
"Diệp Tu! Là Diệp Tu thưa các bạn!" Bình luận viên Phan Lâm kích động gào thét.
Bất ngờ chưa, Diệp Tu là tướng đầu lôi đài! Nay đã vào vòng chung kết, hắn vẫn muốn tiếp tục đánh slot đầu? Hầu như không ai đoán được việc này trước trận đấu. Với một kẻ có khả năng đấu solo cực kỳ bá đạo như Diệp Tu, ai cũng tự động liệt hắn xuống slot thứ tư cả.
Thế mà, hắn lại đi đầu!
Bên phía Lam Vũ, tướng đầu là khí công sư Tống Hiểu! "Quý ngài then chốt" lại được đặt ở vị trí thứ nhất lôi đài, Lam Vũ định làm gì? Lam Vũ mong đợi điều gì?
Hai người bắt tay lần nữa và chia nhau vào phòng đấu.
"Hưng Hân bất ngờ cho Diệp Tu đánh trận lôi đài đầu tiên. Đây là điều vượt khỏi dự đoán của mọi người. Chỉ đạo Lý, anh thấy sao?" Phan Lâm nói.
"À ừm, tôi nghĩ chắc là để cổ vũ tinh thần Hưng Hân! Hưng Hân có nhiều tân binh mà, lần đầu đánh vòng chung kết, nhất định áp lực rất nặng. Diệp Tu lên giành chiến thắng đầu tiên về đánh động sĩ khí, với lại giảm nhẹ gánh nặng cho người kế tiếp nữa. Tôi nghĩ, đó chính là suy tính của Hưng Hân." Lý Nghệ Bác cắn răng đoán bừa.