Toàn Chức Cao Thủ

Không cho chú em toại nguyện


trước sau

Dịch bởi Lá Mùa Thu

Khán giả mệt mỏi quá, nhưng đây là sân nhà Lam Vũ mình, cái sự mệt mỏi cũng do Lam Vũ mình gây ra. Chính tuyển thủ Lam Vũ mình thích đánh du kích, né tránh giao chiến chính diện với Diệp Tu, hết lần này đến lần khác cố tình kéo cho trận đấu dài lê thê.

Cứ như đang thử thách tình yêu của fan vậy...

Mỗi đầu tàu fanclub Lam Vũ phân bố trên các khu vực khán đài đều đang gặp phải một vấn đề nan giải: Tuyển thủ đánh cù cưa, fan không lên tinh thần nổi.

"Đấy là chiến thuật của cả đội!" Họ chỉ đành ra vẻ cao thâm đầy ẩn ý, nhưng thế trận này mà bắt mọi người khàn giọng cổ vũ thì khó quá. Cứ tưởng tượng khán giả bên ngoài hú hét, Đào Lạc Sa Minh trong trận xông lên làm mọi người phấn khích, mọi người gồng sẵn chờ hét tiếp, Đào Lạc Sa Minh lại ù té chạy...

Lừa dối tình cảm nhau à?

Khán giả trong nhà thi đấu cũng như bình luận viên Phan Lâm, thét gào cho hai pha tập kích đầu tiên của Tống Hiểu rồi thôi nín luôn. Mọi người bắt đầu trông cho trận này kết thúc nhanh nhanh, chứ đánh vậy không thấy chán hả?

"Có gì vui?" Diệp Tu thay mặt fan Lam Vũ chất vấn, nói lên tiếng lòng quần chúng nhân dân.

Tống Hiểu dùng hành động trả lời, Đào Lạc Sa Minh một lần nữa lén lút chui ra.

"Lần thứ mấy rồi?" Khán giả xôn xao bàn tán về đề tài duy nhất họ tìm thấy.

"Lần thứ năm?"

"Hình như thứ sáu."

"Sáu hả?"

"Chắc vậy."

"Ờ sáu thì sáu." Đề tài duy nhất, nhưng cũng chả ai quan tâm.

Pháo Gầm!

Chiêu cũng như cũ, mọi người đơ rồi, hết phản ứng rồi.

"Đào Lạc Sa Minh tiếp tục xuất hiện, chúng ta cùng xem nào." Phan Lâm cố gắng xốc tinh thần, tường thuật những gì đã tường thuật nhiều lần. Hắn chả buồn tìm cách diễn đạt khác nữa.

"Pháo Gầm, Địa Lôi Chấn... Ờ, Đào Lạc Sa Minh bật Khí Chuyển Lưu Vân... Niệm Khí Sát Xoắn Ốc, không trúng, trúng cái cây rồi. Giờ thì anh ấy rút, Quân Mạc Tiếu đang đuổi theo." Hắn nói bằng giọng đều đều như thể đang kể chuyện cổ tích chứ nào phải một trận đánh đấm kịch liệt.

"Đào Lạc Sa Minh lách vào gốc cây, rẽ hướng..." Hắn dừng lời. Góc nhìn Quân Mạc Tiếu đã mất dấu Đào Lạc Sa Minh. Xong, lại kết thúc một pha giao đấu hệt như lần trước.

Ai ngờ đúng lúc này, Quân Mạc Tiếu đột nhiên quay lưng đi ngược hướng, vòng một vòng, và rồi bắt được bóng dáng Đào Lạc Sa Minh trong tầm nhìn.

"A!" Có biến chuyển bất ngờ, Phan Lâm chưa kịp chuẩn bị nên ú ớ. Còn may Lý Nghệ Bác đang ở bên cạnh. Lúc trận đấu diễn ra một cách buồn chán, hắn im lặng như đang suy nghĩ gì đó, vừa thấy Quân Mạc Tiếu đổi hướng di chuyển thì ánh mắt sáng bừng.

"Tóm được rồi!" Hắn thốt lên.

"Đúng đúng, mấy lần trước toàn bị bỏ rơi, lần này Diệp Tu đã thành công tìm thấy Tống Hiểu!" Phan Lâm cũng phụ họa.

Pháo Chống Tăng!

Ầm ầm ầm, ba quả pháo bay ra.

"Ấy da, sao đánh gấp thế! Lại gần chút chứ!" Phan Lâm tiếc dùm Diệp Tu. Hắn cảm thấy Diệp Tu chẳng dễ gì mới đuổi kịp Tống Hiểu một lần, mà theo góc nhìn Thượng đế thì Đào Lạc Sa Minh vẫn chưa phát hiện Quân Mạc Tiếu đang ở gần mình, Diệp Tu hoàn toàn có thể mò đến sát hơn. Thế nhưng hiện tại, Quân Mạc Tiếu lại kéo giãn tầm nhìn và tấn công ngay tức khắc.

Nghe tiếng pháo vang, Tống Hiểu cả kinh. Phản xạ có điều kiện, y định khiển Đào Lạc Sa Minh né chiêu, nhưng ngón tay suýt ấn phím thì khựng lại.

Đây là mồi nhử! Quân Mạc Tiếu tấn công đột ngột là muốn dụ mình tự lộ vị trí.

Ý nghĩ trên vụt qua đầu Tống Hiểu. Cơ mà không đúng, góc độ sai quá!

Hai lần ngập ngừng, muốn thao tác cũng đã muộn.

Ầm ầm ầm!

Ba quả Pháo Chống Tăng nổ toàn bộ trên người Đào Lạc Sa Minh. Tống Hiểu vội lăn mình hòng giảm thiểu lực xung chấn từ vụ nổ, đồng thời điều chỉnh góc nhìn. Y thấy Quân Mạc Tiếu lao ra khỏi chỗ nấp.

"Trúng! Thế mà lại trúng!" Phan Lâm gào to.

Tuy Quân Mạc Tiếu đánh lén, nhưng kỹ năng của bậc thầy pháo súng luôn gây tiếng ồn. Với khoảng cách giữa hai người, chỉ cần nghe tiếng pháo, trình phản ứng và tốc độ tay chuyên nghiệp sẽ dư sức né, thế mà Tống Hiểu lại để mình ăn trọn.

"Chắc anh ta cho rằng đó là mồi nhử thôi." Lý Nghệ Bác nói.

"Một phán đoán quá sai lầm." Phan Lâm nói.

"Chưa hết đâu." Lý Nghệ Bác nói.

"Chưa hết?"

"Diệp Tu đang bắt đầu lợi dụng ngược địa hình." Lý Nghệ Bác hít sâu một hơi.

"Ồ, mấy phút vừa qua..."

"Toàn đi lòng vòng. Diệp Tu không chỉ nắm được bản đồ, còn nắm luôn cách nghĩ và hành động của Tống Hiểu." Lý Nghệ Bác nói.

"Thế thì anh ấy biết chắc Tống Hiểu sẽ chạy đường nào, chạy cách gì rồi!" Giọng Phan Lâm đầy sung sướng. Sung sướng ấy không phải bởi hắn thiên vị Hưng Hân, mà chỉ vì trông mong trận đấu lằng nhằng này kết thúc càng sớm càng tốt.

Chém Vỡ Núi!

Sau Pháo Chống Tăng, Diệp Tu không tiếc chiêu mà cho Quân Mạc Tiếu tăng max tốc độ, lao đến vung kiếm. Tống Hiểu ăn pháo bất ngờ, bị áp sát bất ngờ, nhưng lại không hề hoảng loạn. Y quan sát kỹ thế chém, Đào Lạc Sa Minh sải một bước xa, xoay người, tung chưởng.

Khí Công Bạo Phá!

Đại chiêu công kích được rót nội lực mạnh mẽ, bề ngoài vẫn cứ nhẹ nhàng như gió. Không có âm thanh dữ tợn, không màu mè hoa lá hẹ, sát thương dâng trào đều được chất chứa bên trong, chưa đánh trúng thì sẽ chưa để lộ. Sức mạnh không nằm ở vẻ ngoài, đó là tôn chỉ của khí công sư.

"Thấy chưa? Khí công sư quá hợp chơi zâm!" Quan điểm khác nhau, trọng điểm nắm bắt cũng khác nhau. Dưới hàng ghế Hưng Hân, Phương Duệ nhìn đại chiêu không màu không tiếng của khí công sư mà chẳng nghĩ đến cái đẹp tiềm ẩn, chỉ mơ đến tập kích với chơi zâm thôi...

Một chưởng vỗ tới ngang hông, theo vị trí Quân Mạc Tiếu sẽ đáp xuống bằng Chém Vỡ Núi. Tống Hiểu tính toán cả rồi, dù Diệp Tu có bẻ góc chém cũng không trúng y được. Ngắt chiêu, xài chiêu khác càng không kịp. Mỗi kỹ năng đều cần ra tay ở góc độ nhất định, Chém Vỡ Núi đã đi gần hết thế, ắt không còn
khả năng xoay chuyển.

Soạt...

Chỉ nghe một tiếng như rồng gầm, có ánh kiếm nghiêng nghiêng chém vào Đào Lạc Sa Minh.

Rút Đao Trảm?!

Tống Hiểu trợn mắt vì kinh ngạc.

Sao có thể?

Máu văng tung tóe, Đào Lạc Sa Minh ngã ngửa ra sau, đại chiêu Khí Công Bạo Phá bị ngắt ngang. Nhát kiếm như một dải lụa rơi xuống người Đào Lạc Sa Minh, Diệp Tu đang tiếp tục nối liền liên kích.

"Chuyện gì đã xảy ra, chuyện gì đã xảy ra vậy?" Phan Lâm la hét.

"Nếu tôi không nhìn lầm... Rút Đao Trảm vừa rồi là dùng tay trái nhỉ?" Lý Nghệ Bác nói.

Hai nhân vật đang ẩu đả kịch liệt, tổ ghi hình không tiện chiếu lại, bèn cắt một màn hình nhỏ dưới góc để chiếu chậm cho mọi người xem. Đúng là tay trái!

Quân Mạc Tiếu ra chiêu Chém Vỡ Núi bằng tay phải, sau đó đổi chiêu giữa không trung thành Rút Đao Trảm. Nếu là người khác thì buộc phải ngắt bỏ Chém Vỡ Núi, chuyển kiếm vào đúng góc cần thiết để triển khai Rút Đao Trảm. Còn Quân Mạc Tiếu, không ai biết hắn có ngắt Chém Vỡ Núi không, chỉ biết tích tắc ngắn ngủi đó, một bộ phận khác của Ô Thiên Cơ đang cầm trên tay trái hắn đột nhiên biến hình, hóa thành ánh kiếm chém ra...

"Chắc... chắc cũng phải ngắt Chém Vỡ Núi đấy, nhưng Quân Mạc Tiếu nhờ vào Ô Thiên Cơ mà tỉnh lược thao tác chuyển góc. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, có lẽ anh ta đã thiết lập vũ khí thành tay trái, và... sử dụng phần Ô Thiên Cơ đang cầm bên tay trái thôi." Lý Nghệ Bác phân tích.

"Một hit nằm ngoài dự đoán thưa các bạn, khó trách Tống Hiểu không đỡ nổi!" Phan Lâm kêu lên.

Đào Lạc Sa Minh đang bị Quân Mạc Tiếu tóm lấy thồn hành. Tuy nhiên, đã gọi là quý ngài then chốt, tuyển thủ có cái đầu lạnh Tống Hiểu không dễ rối khi gặp tình huống này. Y vẫn rất bình tĩnh, cố gắng phòng thủ và tìm kiếm cơ hội.

Y tìm thấy rồi!

Một khoảng trống đủ cho Đào Lạc Sa Minh lách ra! Y định mượn địa hình thoát đi lần nữa, nhưng chỉ vừa nấp vào gốc cây trước mặt, Quân Mạc Tiếu đã xuất hiện sát bên.

"Chơi bao nhiêu lần, chán không?" Diệp Tu hỏi.

"Quả nhiên bị bắt thóp rồi!" Phan Lâm kích động.

"Không có quá nhiều lựa chọn để thoát khỏi sự truy đuổi của Diệp Tu, kể cả trên địa hình này. Tống Hiểu làm đi làm lại mấy lần, giờ vẫn muốn giở mánh cũ, thật quá khinh thường Diệp Tu mà." Lý Nghệ Bác nói.

"Có vẻ như hết đường chạy." Tống Hiểu vừa đỡ đòn, vừa tranh thủ đáp trả.

"Nếu có cơ hội thì cứ thử." Diệp Tu nói.

"Khỏi đâu, đập nhau luôn cho khỏe!" Tống Hiểu nói. Y đổi cách đánh, không dè dặt hay cố gắng thoát thân nữa mà vào thế sẵn sàng chơi cứng, chấp nhận đôi công với Quân Mạc Tiếu.

"Sao không làm từ nãy đi?" Diệp Tu kêu lên.

"Cây máu anh chịu nổi tôi không?" Đối mặt đại thần, Tống Hiểu không hề nhùn.

"Đủ chứ, anh bơm máu liên tục mà." Diệp Tu nói.

Chơi trốn tìm suốt buổi với Đào Lạc Sa Minh, Quân Mạc Tiếu thỉnh thoảng lại hồi tí máu cho mình, chẳng qua không thể làm hoài vì còn e ngại mana. Diệp Tu vẫn cần mana đánh tiếp. Không thấy hắn sử dụng Lời Nguyện Cầu Hi Vọng, có lẽ chiêu này không được ép lên Ô Thiên Cơ cho trận đấu đêm nay.

"Tới đi!" Tống Hiểu quát.

"Tới liền!" Diệp Tu quát.

Quát xong, Quân Mạc Tiếu quay đầu chạy.

"..." Phan Lâm cạn lời. Toàn thế giới Vinh Quang cạn lời.

"Ý gì đây?" Tống Hiểu nổi khùng.

"Cậu muốn chơi cứng thì tôi phải chơi theo cậu à? Tôi phải giữ sức đánh đoàn đội chứ!" Diệp Tu trả lời trên kênh chung. Quân Mạc Tiếu luồn lách trong rừng, trông rất quen đường quen nẻo. Lại chẳng, Diệp Tu đi tới đi lui cái bản đồ này mười mấy phút rồi chứ ít!

"Tới nè!" Diệp Tu đột nhiên la to.

Tống Hiểu chẳng hề dao động.

Cơ mà Quân Mạc Tiếu tới thiệt.

Binh bốp chát, combo mấy chiêu tấn công siêu nhanh, Tống Hiểu chấn chỉnh tinh thần chuẩn bị chiến đấu, vút vút vút, combo mấy chiêu di chuyển như gió, Quân Mạc Tiếu mất hút trong sương mờ.

Bản đồ hạn chế tầm nhìn, Quân Mạc Tiếu lại là thánh tốc độ, muốn chơi trốn tìm nào phải chuyện khó?

"Đây là... lối đánh CD..." Nhìn Quân Mạc Tiếu đang tìm cơ hội đánh tiếp, Lý Nghệ Bác nói.

Nói về lối đánh quấy rối + chạy + lặp lại, gây mất bình tĩnh cho đối thủ, lịch sử DotA từng chứng kiến một trận như thế. Máy cày SK.Loda cầm BM đi rừng, thần tượng cave vp.ns cầm QoP cứ vài chục giây lại lẻn vào chích một nhát rồi ù té chạy, sau vài lần Loda ức chế GG quit game. Hài hước nhưng thật.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện