Dịch bởi Lá Mùa Thu
Tôi muốn thắng!
Còn tuyên ngôn nào thực tâm hơn thế? Có tuyển thủ nào không hi vọng sẽ thắng khi vào trận? Thẳng thắn và không màu mè, Tống Kỳ Anh hi vọng nhận lại phản ứng gì khi phát biểu câu này?
Quả nhiên Phương Duệ không cho là đúng, chỉ cười: "Ha ha, ku muốn thắng? Hỏi qua anh chưa?"
Không một lời đáp.
Tống Kỳ Anh vẫn là Tống Kỳ Anh của trận gặp Phương Duệ lượt thứ tư vòng bảng. Những gì vô nghĩa, cậu sẽ không quan tâm.
Song, không quan tâm đâu có nghĩa là không nhìn thấy? Lần trước Phương Duệ cứ tiếp tục lải nhải, lần này cũng vậy. Lời rác rưởi của hắn không phủ lấp màn hình như Hoàng Thiếu Thiên, nhưng mức độ khiêu khích chỉ hơn không kém.
Liệu Tống Kỳ Anh có liếc mắt nhìn không, có bị ảnh hưởng không?
Fan Bá Đồ không biết. Họ chỉ biết Trường Hà Lạc Nhật đăm đăm một đường tiến về phía trước và chạm mặt kẻ địch cùng hệ nghề giữa bản đồ. Xem ra, Phương Duệ cũng chọn cắt thẳng trung lộ chứ không đi vòng.
Nhà quyền pháp buộc phải áp sát cận chiến, còn khí công sư sở hữu phạm vi tấn công tầm trung. Vì thế, người ra tay trước chính là Phương Duệ.
Đạn Sóng Khí!
Sức tấn công không cao, tính khống chế không mạnh, chiêu này thường được dùng quấy rối hoặc thăm dò. Cách Phương Duệ bắn Đạn Sóng Khí luôn nhằm vào mặt người ta, và rồi chớp đúng thời cơ tầm nhìn đối thủ bị nhiễu để ra chiêu khác tấn công.
Đêm nay không ngoại lệ.
Đạn Sóng Khí bay tới mặt Trường Hà Lạc Nhật, Phương Duệ lom lom nhìn theo, nhanh nhẹn phán đoán góc chết và các khả năng xảy ra.
Di chuyển!
Hải Vô Lượng lập tức nhích người thực hiện hit tấn công thứ hai.
Trường Hà Lạc Nhật bỗng nhiên vung tay.
Bùm!
Đạn Sóng Khí bất ngờ nổ tung giữa không trung, biến thành một khối lùng bùng trong không khí. Góc chết mà Phương Duệ dự đoán liền thay đổi theo.
Hóa ra Tống Kỳ Anh đã khiển Trường Hà Lạc Nhật bắn một hit Đạn Sóng Khí khác, va chạm Đạn Sóng Khí của Hải Vô Lượng gây nên vụ nổ.
"Có thế cũng so đo với tiền bối là sao?" Phương Duệ đánh mất cơ hội chủ động nhưng phong độ phun rác vẫn ổn định. Kế hoạch rõ ràng bị phá hoại, hắn lại tỏ vẻ anh tính cả rồi, anh trêu chú thôi. Hắn đang định đổi hướng tìm kiếm góc tấn công mới, thì đột nhiên một cú đấm xuất hiện giữa vụ nổ lùng bùng kia.
Bốp!
Chưa tới mục tiêu nhưng cú đấm chạm trúng không khí, phát sinh một tiếng giòn vang. Trường Hà Lạc Nhật rướn người bước đến, tung chiêu Đấm Vỡ nhanh vượt trội so với Hải Vô Lượng.
Phương Duệ hoảng hồn, vội khiển Hải Vô Lượng phanh gấp. Trường Hà Lạc Nhật căn thời cơ, góc độ, vị trí quá chuẩn như đã tính toán mọi hành động của Hải Vô Lượng, làm hắn suýt chút nữa thì ăn đấm vào mặt.
Hên nhỉ?
Ý nghĩ đó vụt đến rồi vụt tan trong đầu Phương Duệ, bởi cú đấm kế tiếp của Trường Hà Lạc Nhật đã vung ra. Liền mạch, mượt mà như thế, chắc chắn không phải lâm trận mới nghĩ ra hay phởn lên thì làm. Chắc chắn phải luyện sẵn từ trước!
Thằng ku này đã train cách xử lý trick dùng Đạn Sóng Khí quấy rối tầm nhìn của mình!
Khi nhận ra sự thật, Phương Duệ càng thêm bất ngờ. Đây là trick do chính hắn sáng tạo từ ngày đổi qua cầm khí công sư, độ khó cao nhưng hiệu quả bình thường nên ít người học theo. Không phải các khí công sư chảnh chó hay khinh thường cái zâm của Phương Duệ đâu, mà quả thật trick này rất vặt vãnh chứ chẳng cao siêu gì mấy. Vì một trick vặt mà tốn sức nghiên cứu luyện tập thì không đáng.
Đối thủ đêm nay, thiếu niên Bá Đồ, lại cố tình train cách xử lý trick vặt của hắn.
Một sự thật quá ngạc nhiên cho Phương Duệ.
Vì sao Phương Duệ lại xài một trick vặt mà khí công sư khác chẳng buồn sử dụng? Vì hắn zâm chứ sao!
Hắn biết rõ hiếm đối thủ nào sẽ dốc lòng xử lý nỗi bực bội be bé trick này mang tới. Mượn cái tâm tính toán thường thấy ở con người, trò mèo của hắn mới có chỗ dụng võ.
Thế mà thiếu niên Bá Đồ lại tìm tòi cách xử lý riêng cho trò mèo ấy. Phương Duệ há hốc mồm. Ơ bọn trẻ chơi thế, sao mình không biết?
Vân Thân, Quyền Xung Kích, Oa Tâm Cước...
Trường Hà Lạc Nhật tay đấm chân đá, combo mượt mà như lụa. Quá đinh ninh vào suy tính của mình, Phương Duệ bị suy tính hại ngược. Mất quyền chủ động, hắn rơi xuống thế yếu toàn diện, bị Tống Kỳ Anh táng bôm bốp cho lùi về sau liên tục.
Lời rác rưởi? Phương Duệ rất muốn phun, nhưng mồm ăn đấm thì sao phun nổi?
Trong bốn nghề thuộc hệ Vật Lộn, khí công sư yếu nhất về cận chiến. Bị Trường Hà Lạc Nhật áp sát, hắn xử lý rất khó khăn. Nhiều kỹ năng cần ngâm xướng vận khí, mà đó là điều quá xa xỉ trong cận chiến. Phương Duệ đành khiển Hải Vô Lượng giơ tứ chi vừa đỡ vừa né, cố chờ cơ hội khác. Tiếc thay, thế tấn công của Trường Hà Lạc Nhật cực kỳ chặt chẽ, hễ căn là chuẩn, không một kẽ hở để lợi dụng. Trông cậu ta nào có giống tân binh? Các nhà quyền pháp chuyên nghiệp có tuổi đời ba năm cũng chưa chắc đánh nuột nà như cậu ta.
Thấy mẹ!
Thấy con mẹ rồi!
Chả có nhẽ thua luôn?
Phương Duệ đã tưởng tượng đến kết quả tệ nhất. Nếu Tống Kỳ Anh cứ tiếp diễn combo ổn định thế này, hắn thật hết cách giành về quyền chủ động.
Lùi về.
Tiếp tục lùi về. Rất nhanh Hải Vô Lượng đã không còn đường lui, sau lưng là dung nham nóng chảy.
Mình thế này mà bị thằng ku đè bẹp?
Phương Duệ ấm ức lắm, nhưng trách ai được đây? Tình cảnh hiện tại do chính bản thân hắn có vấn đề. Gặp Tống Kỳ Anh, hắn không đến mức khinh địch nhưng cũng chẳng nghiêm túc là bao. Trick vặt bị phá, hắn còn lo chat nhảm. Chỉ một câu chat, sức tập trung đã bị phân tán. Nếu lúc đó chú tâm để ý cử động đối thủ, có lẽ hắn đã phát hiện hit khởi đầu combo cực chuẩn của Tống Kỳ Anh rồi.
Phát hiện sớm tẹo thôi, hắn sẽ không lâm vào khốn khó như lúc này.
Nếu không thoát được combo quyền cước đang xả xuống mình, Phương Duệ cần gấp giải pháp cho
hố lửa sau lưng. Trái hay phải giờ? Lao tới phía trước? Hay nhảy lên cao...?
Hết đường thật rồi ư?
Mọi lối thoát có thể tìm thấy đều bị quyền cước của Trường Hà Lạc Nhật khóa chặt, đừng mơ rục rịch dù chỉ một bước chân.
Bốp!
Ăn cú đấm cuối cùng từ Trường Hà Lạc Nhật, Hải Vô Lượng bó tay toàn tập, không cách nào né tránh. Cơ thể hắn bị đẩy nghiêng ra sau. Nếu ở tình huống bình thường, hắn chỉ cần lùi một bước là đủ ổn định, nhưng bây giờ hố lửa với dung nham cuộn trào và sát thương cực cao đang chực chờ sau lưng.
Trong mắt khán giả, Hải Vô Lượng có lùi mấy bước cũng không còn khác biệt. Số phận của hắn là rơi xuống hồ dung nham, Trường Hà Lạc Nhật chỉ cần đứng trên bờ ngăn hắn leo lên là sẽ chiến thắng với ưu thế HP cực lớn. Nếu vậy, khả năng gặt thêm một tướng Hưng Hân nữa cũng sẽ tăng lên. Bá Đồ vẫn còn cơ hội lội ngược dòng!
Mơ tưởng xa vời, fan Bá Đồ cứ ngỡ trận đấu đã kết thúc.
Nhưng Hải Vô Lượng vẫn thực hiện một bước lùi kia. Ăn đấm lệch người, bất cứ tuyển thủ chuyên nghiệp nào cũng sẽ bước lùi giải trừ lực đấm một cách vô thức.
Hụt chân, cả người ngã ngửa, Hải Vô Lượng rơi xuống hồ dung nham.
"Ô hô!" Fan Bá Đồ hò reo mừng thắng lợi. Ai cũng nghĩ mọi thứ đến đây là xong, chỉ rất ít người phát hiện rằng Hải Vô Lượng đang giang rộng hai tay trước ngực trong tư thế rơi. Khi nửa cơ thể nhúng xuống lửa đỏ, hai tay hắn bám lấy bờ hồ, vỗ mạnh.
Địa Lôi Chấn!
Đến bước đường cùng, Phương Duệ quyết định mạo hiểm. Mượn cú đấm của Trường Hà Lạc Nhật, hắn cho Hải Vô Lượng rơi xuống hồ dung nham và tranh thủ phản kích. Nhờ tư thế rơi, hai tay Hải Vô Lượng thành công chạm đất. Địa Lôi Chấn tung ra, kình khí bắn phá khắp phạm vi tác dụng, Trường Hà Lạc Nhật đứng sát bên lập tức gặp nguy hiểm. Rõ ràng Hải Vô Lượng muốn sử dụng chiêu này để bật người nhảy lên khỏi hồ.
Song, chẳng ai thấy hắn nhảy lên cả. Người nhảy lên là Trường Hà Lạc Nhật.
Khi tất cả đều cho rằng Tống Kỳ Anh sắp thắng, cậu lại không hề nghĩ vậy. HP đối thủ còn đến 63%, thắng cái gì cơ?
Cậu không rời mắt khỏi mọi cử động của Hải Vô Lượng. Rất ít người chú ý hai cánh tay đặt trước ngực của Hải Vô Lượng lúc ngã, nhưng Tống Kỳ Anh là một trong số cực ít đó.
Địa Lôi Chấn vỗ xuống cũng là lúc Trường Hà Lạc Nhật nhảy lên.
Kế tiếp, Thiên Cân Trụy!
Sóng kình từ Địa Lôi Chấn sẽ gây sát thương cho Trường Hà Lạc Nhật, nhưng không thể hất văng cơ thể đã có buff Thiên Cân Trụy của cậu. Trường Hà Lạc Nhật như một ngọn núi sừng sững chắn trước mặt Hải Vô Lượng, ngăn hắn leo lên bờ.
Gần như sát bên, Phương Duệ trừng mắt nhìn cậu nhóc tân binh trước mặt mình. Trong mắt hắn, cảnh vật xung quanh đã chẳng còn tồn tại.
Trận lôi đài thứ tám, Phương Duệ bại dưới tay Tống Kỳ Anh.
Bại là thảm bại, thắng là thắng đậm.
Fan Bá Đồ trong nhà thi đấu hú hét như điên. Trận thắng cách biệt của Tống Kỳ Anh đã kéo Bá Đồ về từ vách núi, Trường Hà Lạc Nhật còn đến 79% HP sau khi gặt đầu Hải Vô Lượng. Lượng máu này đủ sức đối đầu tướng cuối Hưng Hân.
Hoan hô cho tướng nhà mình, fan Bá Đồ không quên cười nhạo đối thủ. Các tướng tiên phong của Hưng Hân đánh quá xuất sắc làm họ nhịn mãi một bụng, giờ thì Phương Duệ cho họ cơ hội rồi. Lâm Kính Ngôn tuy không mang về thành tích đáng ngợi khen, nhưng ai cũng thấy rõ anh đã cố gắng hết mình. Còn Phương Duệ? Phương Duệ chỉ để lại một hình bóng nhạt nhòa. Cũng có thể đó là vỏ bọc hắn khoác lên mình hòng dụ tình đối thủ, nhưng bởi hắn thua, tất cả đều trở thành phỉ nhổ.
Trong tiếng la ó, Phương Duệ trở về hàng ghế Hưng Hân.
Nhìn các đồng đội, hắn cũng sượng sùng.
"Yếu như con gà, bị một ku tân binh đánh cho dập mặt." Chẳng nể nang gì, Diệp Tu khinh hắn ra mặt.
"Nhục miễn bàn." Ngụy Sâm hùa theo.
"Giờ chỉ còn quỳ xuống cầu xin, mới mong được tha thứ." Bánh Bao cũng cất tiếng, nhưng không phải nói với Phương Duệ mà là đám nhóc tì Kiều Nhất Phàm, La Tập, An Văn Dật bên cạnh, trông chẳng khác nào đang xem xiếc khỉ.
"Móa, tới mức đó không?" Phương Duệ nói, "Tui ngồi xổm sám hối là được chứ gì?" Dứt lời, hắn ôm đầu ngồi sụp xuống góc ghế, cắm mặt kiểm điểm thật.
"Ặc..." Trần Quả thấy hơi kỳ.
"Để nó sám hối đi!" Diệp Tu không cản, chỉ nhìn tuyển thủ Hưng Hân cuối cùng sắp ra trận. Ưu thế cực xa đã bị rút ngắn đáng kể, áp lực đổ lên phe dẫn trước là rất lớn.
Nhưng nhìn người này, lại chẳng thấy chút nào áp lực.
"Rốt cuộc cũng tới em!" Trên mặt Đường Nhu chỉ có phấn khởi tột cùng.