Toàn Chức Cao Thủ

Thắng không kiêu, bại không nản


trước sau

Dịch bởi Lá Mùa Thu

"Hưng Hân chiến thắng! Hiệp hai tổng chung kết, sân nhà Luân Hồi, Hưng Hân chiến thắng! Hưng Hân làm được rồi!" Trên sóng trực tiếp, Phan Lâm phấn khích tuyên bố kết quả trận đấu.

Biểu hiện của Hưng Hân đã đánh động đến tất cả mọi người. Vô số khán giả trung lập nghiêng về ủng hộ Hưng Hân ở phút cuối, Phan Lâm cũng không ngoại lệ. Là bình luận viên, hắn vốn phải giữ thái độ trung lập nhất, dù có đôi chút thiên vị cũng không nên thể hiện rõ rệt ra ngoài. Vậy mà giờ phút này, hắn lại không kềm nổi lòng mình. Sống với nghề bình luận chuyên nghiệp, đôi khi gặp thế bí hoặc ăn nhục, hoặc bị vả mặt, nhưng thật sự Phan Lâm rất thích công việc đang làm. Vinh Quang là game, cũng là tình yêu của hắn.

Tuy nghề nghiệp yêu cầu không thiên vị, Phan Lâm rốt cuộc vẫn là một con người, có lúc không ngăn nổi trái tim dậy sóng. Như đêm nay vậy, hắn và rất nhiều người khác đều dâng trào nhiệt huyết vì phong độ thần thánh của Phương Duệ, không muốn nhìn thấy Hưng Hân bỏ lỡ cơ hội tuyệt vời. Cuối cùng Hưng Hân được như ý nguyện, khán giả được như ý nguyện, Phan Lâm cũng được như ý nguyện. Giờ phút này hắn không thể nghĩ xa hơn, bởi cái đầu đã bị quả tim chiếm đóng hoàn toàn.

"Các tuyển thủ Luân Hồi đánh rất hay, nhưng Hưng Hân còn hay hơn, nhất là Phương Duệ!" Phát hiện mình chơi ngu, Phan Lâm vội vàng sửa sai.

"Đúng thế, Phương Duệ tuyệt đối là tuyển thủ xuất sắc nhất hiệp đấu." Lý Nghệ Bác không sống ẩu nên nhanh chóng đỡ lời. Là cựu tuyển thủ dày dặn kinh nghiệm, từng ôm cúp vô địch, tâm trạng hắn bình ổn hơn Phan Lâm nhiều.

"Vâng vâng vâng, ngoài ra Diệp Tu cũng đánh quá đẹp." Phan Lâm nói.

"Cái đó thì dĩ nhiên rồi." Lý Nghệ Bác tán thành.

Lôi đài, đánh bại Chu Trạch Khải. Đoàn đội, 1v3 với apm trung bình 500. Nếu không bị pha thần thánh của Phương Duệ lấn át, MVP toàn trận chắc chắn thuộc về Diệp Tu.

Trên sàn đấu, tuyển thủ đôi bên đã ra khỏi phòng. Dàn tướng Hưng Hân tập trung một chỗ, nhưng nhìn quanh một vòng mà không thấy công thần lớn nhất đêm nay là Phương Duệ đâu cả.

"Không lẽ cậu ta đang làm giá?" Tô Mộc Tranh cười.

Diệp Tu cũng cười, quay đầu nhìn phòng đấu của Phương Duệ, sau đó ngước xem cảnh chiếu lại trên màn hình điện tử.

Sân nhà Luân Hồi không có ý định dìm hàng những pha đẹp mắt của đối thủ. Luân Hồi thua một cách rất phong độ khi vẫn chiếu lại diễn biến ngoạn mục nhất trận đoàn đội: Phương Duệ lấy một kèm hai, cảnh mà các đồng đội Hưng Hân của hắn không thể chứng kiến vì ở quá xa.

Bằng mắt nhìn cực chuẩn, trình cá nhân hoàn hảo và phong cách zâm đến tận cùng, Phương Duệ đã giữ chân hai tướng Lữ Bạc Viễn và Phương Minh Hoa của Luân Hồi suốt cả quá trình.

Quá trình đó kéo dài bao lâu?

Một phút? Hai phút? Ba, hay thậm chí bốn?

Kết quả vượt xa những con số này, nhưng đến sau cùng, mọi người không cảm thấy việc đếm phút còn ý nghĩa gì nữa. Lữ Bạc Viễn và Phương Minh Hoa tìm mọi cách vẫn không thoát khỏi tay hắn, đó mới là điều quan trọng.

Tận mắt xem pha chiếu lại, nụ cười trên môi Diệp Tu bỗng tắt lịm. Hắn vội sải bước về phía căn phòng thi đấu vẫn chẳng chút động tĩnh của Phương Duệ. Người Hưng Hân phát hiện có biến, đều ào ạt chạy theo sau. Khán giả thấy vậy cũng xôn xao bàn tán.

Cửa phòng mở toang, Diệp Tu nhìn vào bên trong. Phương Duệ đang ngồi xụi lơ trên ghế như sắp ngã nhoài xuống đất, nghe tiếng mở cửa thì quay đầu. Thấy Diệp Tu, hắn toét miệng cười: "Bá đạo không?"

"Bá đạo!" Diệp Tu gật đầu.

"Thắng rồi."

"Thắng rồi!"

"Ha ha ha ha ha..." Phương Duệ cười rộ. Chưa được mấy chốc, tiếng cười nhỏ dần vì hụt hơi.

"Cực khổ cũng đáng!!" Hắn gằn một câu rồi từ chỗ ngồi đứng dậy, lưu luyến nhìn thêm lần nữa khung hình có hai chữ Vinh Quang tượng trưng cho thắng lợi phe mình, sau đó mới đi về phía Diệp Tu.

"Mọi người bu tới đây định coi kỳ tích hả?" Thấy cả đám người sau lưng Diệp Tu, Phương Duệ cười trong tiếng thở phào nhẹ nhõm của đồng đội.

Phát hiện Phương Duệ đã ra khỏi phòng, fanclub Hưng Hân trên khán đài đội khách dẫn đầu vỗ tay hoan hô, kéo theo những tràng pháo tay lan rộng khắp nhà thi đấu. Tuy thất bại, fan Luân Hồi không phủ nhận sự xuất sắc của Phương Duệ. Tất cả những ai hiểu Vinh Quang, yêu Vinh Quang, đều sẽ dành tặng sự kính trọng cho hắn từ tận đáy lòng.

Được vỗ tay bởi fan của mình lẫn địch là điều quá hiếm hoi với Phương Duệ. Bởi vấn đề phong cách, những điều hắn làm luôn trái tai gai mắt với người bình thường. Mỗi khi đến sân khách, đừng nói trái tai gai mắt, fan bên địch thậm chí còn chẳng muốn xem hắn đánh. Thế mà hôm nay, kỳ tích đã xảy ra. Phương Duệ vẫn là Phương Duệ của gian manh và zâm đãng, nhưng hắn đã làm nên phép màu.

"Cậu ổn không?" Tô Mộc Tranh hỏi.

"Tui bị gì mà không ổn?" Phương Duệ hỏi ngược. Hắn vẫy tay đón nhận sự nồng nhiệt trải khắp khán đài chưa dứt.

Tô Mộc Tranh nhìn bóng lưng Phương Duệ, lại đưa ánh mắt tìm về Diệp Tu. Diệp Tu tuy cười, vẻ nặng nề trên mặt vẫn như cũ. Thấy Tô Mộc Tranh nhìn mình, hắn cũng quay đầu, dùng ánh mắt trả
lời những nghi ngại trong cô.

Hai đội bắt đầu tập trung giữa sân để chuẩn bị bắt tay. Màn chào hỏi cuối trận thoải mái hơn đầu trận, tuyển thủ có xếp hàng hay không cũng chẳng ai quan tâm.

Phương Duệ lên trước, giành quyền giao lưu với Luân Hồi.

"Phục chưa?" Bắt tay đội trưởng Luân Hồi, hắn hỏi.

Phương Duệ và Chu Trạch Khải ra mắt cùng năm, chính là mùa giải mà các tân binh về sau trở thành cao thủ hàng top với những phong cách vô cùng khác biệt, được gọi là lớp tuyển thủ dị nhất lịch sử. Trong số đó, có ba người lên đến hạng sao. Một là Phương Duệ, chơi zâm thành cả trường phái nghệ thuật. Hai là Chu Trạch Khải, vào trận bung xòe như phượng hoàng khoe sắc mà ra khỏi trận thì im phăng phắc như gà. Và cuối cùng là Ngô Vũ Sách, một quỷ kiếm sĩ rất khoái... chặt chém.

Phong cách dị biệt là đặc trưng lớn nhất của lớp tuyển thủ mùa giải thứ năm. Là bạn cùng mùa, mối quan hệ giữa họ khá thân thiết, không thiếu những trò ấu trĩ ước hẹn tương lai. Vì tính cách của Chu Trạch Khải mà hắn và Phương Duệ không làm trò con bò, nhưng tình cảm bạn bè giữa hai người là thật. Do đó khi nghe Phương Duệ lớn tiếng hỏi, nghĩ lại phong cách nói chuyện tiếc chữ như vàng của Chu Trạch Khải, các tuyển thủ Luân Hồi tim đập thình thịch, chỉ sợ Chu Trạch Khải thuận miệng đáp một chữ "phục" thì hỏng mất sĩ khí.

Ai ngờ Chu Trạch Khải chỉ nở nụ cười, nhìn Phương Duệ và nói hai chữ: "Lợi hại."

"Ha ha ha, biết sợ là được." Phương Duệ sao có thể không vểnh? Hắn vểnh đến mức làm các tuyển thủ Luân Hồi ngứa mắt. Chu Trạch Khải không bảo rằng phục, mà chỉ nói hắn lợi hại, rõ ràng lảng tránh câu hỏi của hắn. Thế nhưng Phương Duệ quá mắc zại, tự động phiên dịch câu trả lời lịch sự của người ta thành ngợi khen, coi như "lợi hại" đồng nghĩa với "phục".

"Mong rằng trận kế tiếp cũng đánh đẹp như trận này." Vì Chu Trạch Khải không thường giao lưu, việc đại diện quân ta đối đáp quân địch luôn do đội phó Giang Ba Đào đảm nhiệm. Lời này của Giang Ba Đào có hàm ý là Phương Duệ thần thánh đến mấy Luân Hồi cũng không sợ, họ có lòng tin chiến thắng tất cả.

"Ha ha, mong rằng trận kế tiếp cũng thắng đẹp như trận này." Phương Duệ thế là copy từng chữ. Đọ lời rác rưởi với anh? Nghề của anh rồi chú, chơi zâm luôn đi đôi với bắn rác!

"Ha ha!" Giang Ba Đào cười, từ chối dây dưa tránh tạo điều kiện cho hắn vênh váo.

Bỏ mặc Phương Duệ, Giang Ba Đào chuyển sang chào hỏi những người khác của Hưng Hân trong khi Phương Duệ gặp đến Lữ Bạc Viễn, Phương Minh Hoa và Đỗ Minh. Nhóm ba người cùng bắn ánh mắt hình viên đạn về phía hắn.

"Ha ha ha, trận này thiệt thòi mấy ông rồi!" Phương Duệ lập tức xởi lởi đưa tay ra bắt.

Bộ ba Luân Hồi rất không muốn nói chuyện với hắn, nhưng phép lịch sự thì vẫn phải giữ. Hai năm qua Luân Hồi thắng nhiều thua ít, sĩ khí tăng vùn vụt. Khi thắng trận, họ kết thúc màn bắt tay đầy lịch thiệp. Khi thua trận, họ ra đi với đủ phong độ. Hai chiếc cúp vô địch không phải nguồn cơn duy nhất cho tốc độ hút fan của Luân Hồi mấy năm liền. Biết vuông tròn mọi mặt và hành xử thỏa đáng là điều người ta ấn tượng ở họ.

Dù bị Phương Duệ tiếp cận với thái độ troll rõ rệt, bộ ba Luân Hồi cũng không phản ứng gay gắt. Họ chỉ bày tỏ lòng chúc mừng người thắng, nhưng Phương Duệ chẳng chịu buông tha: "Trận tới ráng lên nghen!"

Tức hộc máu, ba người uất nghẹn vờ như không hiểu ý hắn. Họ nghiêm túc trả lời: "Đôi bên cùng cố gắng! Đôi bên cùng cố gắng!"

Là một chiến đội hiếm khi thất bại, thua trong một trận quan trọng như đêm nay mà dàn tuyển thủ Luân Hồi vẫn giữ phong độ đáng nể. Fan đội nhà vốn ủ ê trong lòng, nhưng dần dần được tác động bởi sĩ khí vững vàng của các tuyển thủ, không khỏi rộ vang những tràng pháo tay lần nữa. Lần này, sự hoan hô không còn dành cho người thắng mà đã trở thành khúc hát ngợi ca quân mình.

Thái độ đối mặt với thất bại và tâm lý ổn định không dao động đã mang về lòng tự tin cho người Luân Hồi trước trận tử chiến cuối cùng. Chiến đội Luân Hồi, tuyệt đối không chịu cúi đầu!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện